Thời khắc hoàng hôn, ánh tà dương chiếu phủđại địa. Bọn họ sóng vai trầm mặc đi thật lâu, xuyên qua rừng cây, trước mắt hiện lên một mảnh thảo nguyên mênh mông. Cỏ xanh mềm mượt, trộn lẫn cùng rất nhiều loại hoa không biết tên, đủ mọi màu sắc, rực rỡ đung đưa đón ráng chiều. Bọn họ chậm rãi đi vào thảonguyên. Ngưng Yên vươn tay, mơn trớn hoa cỏ trên đường đi, cảm giác được xúc cảm mềm mại lướt qua đầu ngón tay, nhẹ nhàng nói: “Xem ra đã rấttốt rồi.”
Lôi Tiêu nghe xong, tâm chìm xuống. Nàng muốn đi rồi?
Vừa nghĩ tới nàng sắp rời đi,ngực khó chịu kinh khủng, liền nói dối: “Kỳ thật. . . . . . vết thươngvẫn còn đau, vẫn chưa khỏi hẳn. . . . . .” Nói xong, lại xấu hổ, ý muốnlưu lại nàng rất rõ ràng.
Nàng cười liếc nhìn hắn một cái, nhìn thấu tâm tư hắn. “Vậy sao? Hóa ra vẫn còn đau à. . . . . .” Ai,nàng cảm thấy chính mình thật quá tàn nhẫn.
Ngưng Yên dừng bước, hái một bông hoa đưa lên mũi ngửi, làn mi dài cụp xuống, ánh mắt long lanh.
“Trước đây, Thiệu Tứ Phươngthích nhất hái hoa cài lên vạt áo ta. . . . . .” Vừa nói thế Lôi Tiêucũng đã hái hoa cài lên vạt áo nàng. Nàng giật mình ngẩn ngơ.
Tình ý thực rõ ràng, nàng ngẩngđầu nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn lại nàng. Trong khoảnh khắc cả haingười đều không nói gì, nhưng ngầm hiểu. Ngưng Yên cúi đầu, liếc nhìnbông hoa, sau đó lại mỉm cười với hắn, nụ cười mang theo chua xót. Độtnhiên đi loạng choạng ôm lấy hắn, ỷ vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-la-sat/131680/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.