Chương trước
Chương sau
 Sau khi Hắc Diệu dặn dò đám đàn em chăm sóc cho chị mình, em liền đi xuống tầng hầm làm việc. Để có thể tập trung, cô đã dặn dò bọn họ tuyệt đối không được xuống làm phiền cô. Đám đàn em nhận lệnh cũng ngoan ngoãn làm theo.

 Bọn họ cũng nghe theo lời của Hắc Diệu, dặn dò đầu bếp trong lâu đài hầm nóng tất cả đồ ăn, rồi mới mang lên cho Hắc Huyền.

 Cốc cốc.

 "Vào đi."

 Hắc Huyền đang nằm thẳng cẳng, thư giãn trên chiếc giường êm ái thì Vu Minh cùng đám đàn em của hắn mang đồ ăn lên cho cô.

 "Đại ca, đến lúc dùng bữa rồi ạ."

 "Ok, để lên bài, xíu nữa Hắc Diệu về chúng tôi sẽ ăn."

 Vu Minh nghe xong lập tức ra hiệu cho bọn họ dọn đồ ăn ra bàn sau đó lui xuống, còn mình thì khựng lại, chưa chịu ra ngoài.

 "Có chuyện gì?"

 "Dạ Huyền lão đại, Diệu lão đại đang ở dưới tầng hầm làm việc, có dặn là sẽ ăn sau ạ."

 Hắc Huyền nghe Vu Minh báo cáo xong liền bật dậy. Cô em gái này sao lại hư như vậy, không chịu nghỉ ngơi, giờ này lại đi cắm đầu vô máy tính.

 "Ở đâu, dẫn tôi xuống."

 "Nhưng mà Diệu lão đại có căn dặn, tuyệt đối không cho ai vô phá đám ạ."

 "Chả nhẽ tôi là chị nó cũng không được?"

 Hắc Huyền trừng mắt nhìn, cả người toát ra khí tức đáng sợ.

 "Dạ...lão đại theo em."

 Vu Minh bị dọa cho tái xanh mặt, miệng lắp ba lắp bắp trả lời rồi phải ngoan ngoãn đưa Huyền lão đại xuống tầng hầm.

Hắc Huyền không vội, lại gần bàn thức ăn thịnh soạn kia, gắp mỗi thứ một ít vô trong một chiếc đĩa vàng, rồi sai người dọn đi, sau mới mang xuống tầng hầm.

 Vu Minh dẫn cô xuống đến sảnh chính của biệt thự, sau đó liền rẽ trái, trước mắt là một hành lang nhỏ, nó dài khoảng trừng chục mét. Cuối hành lang là một cánh cửa gỗ cũ kĩ. Nhưng trên nó không hề bám chút bụi nào.

 Hắc Huyền khựng lại một chút hỏi Vu Minh: "Các anh thường xuyên đến đây sao?"



 "Dạ không, chỉ có người của Kha lão đại mới được quyền sử dụng tầm hầm ở đây thôi ạ, chúng em chỉ phép xuống canh trừng và dọn dẹp, tuyệt đối không được động vào bất cứ thứ gì."

 "Oh."

 Nói xong, Vu Minh lập tức mở cửa ra. Phía trước chính là lối đi xuống tầng hầm, chiếc cầu thang xoắn cũ kĩ làm bằng gỗ. Con đường đi xuống phía dưới hầm hoàn toàn tối mù, không thể nhìn thấy gì cả.

 "Cứ vậy đi xuống?"

 "Dạ không."

 Vu Minh đưa tay quay bức tượng con dơi ở trên cột cầu thang. Đèn ở trên các cột và mép thanh liền phát sáng.

 Hắc Huyền tò mò cúi xuống nhìn qua một lượt.

 *Rõ ràng là cầu thang này được làm bằng gỗ, nó hoàn toàn không được dám gì lên, nhưng nhìn nó không khác so với ống thủy tinh có chứa đèn led bên trong.Cũng thú vị đấy*

 Thấy cô cứ mải suy nghĩ mà không có ý định đi xuống, Vu Minh liền lên tiếng: "Huyền lão đại theo tôi". Song hắn sải bước đi trước dẫn đường, Hắc Huyền cũng đi theo xuống bên dưới.

 *Tính theo độ cao của cậy cột này thì tầng hầm cũng sâu trừng ba mươi mét nhỉ?*

Hắc Huyền vừa đi vừa ngó xung quanh căn hầm tối. Với cô thì nó cũng không có gì đặc sắc, nhưng so ra cũng có chút đáng sợ, vì xung quanh toàn treo đầu dơi gặm đốm lửa.

 Đi một lúc thì cũng đến nơi. Trước mặt cô giờ có tổng cộng ba cánh cửa.

Cô đang thắc mắc muốn hỏi xem ba cánh cửa này có nghĩa là gì thì Vu Minh đã hiểu ý.

 "Cánh cửa bên trái là lối dẫn đến phòng chứa vũ khí, cánh cửa ở bên phải là lối dẫn đến phòng thí nghiệm, còn cánh cửa ở giữa là phòng máy. Diệu lão đại đang trong phòng ở giữ ạ."

 "Ừm."

 Hắn nhanh chân, bước đến mở khóa cánh cửa ở giữa.

 "Huyền lão đại."

 Cửa căn phòng vừa hé mở, đám đàn em đứng canh gác ở hai bên hành lanh nhỏ nhìn thấy cô lập tức cúi chào. Hắc Huyền thấy cũng vui vẻ gật đầu bọn họ, nói:

"Các cậu cứ ra ngoài đi."



 "RÕ!"

 Đợi họ rời khỏi, cô sải bước qua đoạn hành lang tối, mở cửa phòng máy, vô trong kiếm em.

 Cạch.

 "Tôi đã bảo.."

 "Ăn đã rồi làm việc sau."

 Hắc Huyền nhẹ nhàng tiến lại Hắc Diệu, đặt đĩa cơm lên bàn sau đó quay người em lại, ôm chặt vào lòng, xoa đầu dịu dàng nói:

 "Chúng ta cần nhiều thời gian để tính kế đột nhập, đừng gượng ép bản thân."

 "Dạ..."

 "Ăn đi, ăn xong chúng ta cùng tính kế."

 "Um... nhưng đồ ăn của chị đâu?"

 "Chị tự phạt mình nhịn vì tội để bé cưng làm việc một mình."

 Nghe cô nói như vậy, Hắc Diệu tự nhiên cảm thấy mình đầy tội lỗi. Em ôm chặt cô bịu môi.

 "Hay là mình ăn chung đi, hai lấy nguyên đĩa to bự như vậy, mình em ăn không hết."

 "Ừm."

 Hắc Huyền búng nhẹ vô cái trán nhỏ rồi cười. Song hai chị em cùng dùng bữa ở dưới tầng hầm. Ăn xong cả hai làm việc đến tối khuya. Sau khi phân tích xong xuôi, Hắc Huyền liền bế em lên nhà, hai chị em cùng nhau đi tắm rửa sạch sẽ, rồi ôm nhau vào phòng ngủ một giấc.

 Đến nửa đêm.

 Đợi Hắc Diệu ngủ say, Hắc Huyền lén lút rời khỏi phòng ngủ, quay lại tầng hầm.

 Cô lén dùng đồng hồ vệ tinh để quét hết một lượt bản đồ ở máy tính, sau đó gắn một con chíp điện tử vào trong máy chủ. Đợi con virus trong con chip nhỏ xâm nhập thành công, cô liền rút nó ra, rồi rời khỏi tầng hầm.

 Để em gái không phát hiện ra, cô cẩn thận dặn dò tất cả người trong biệt thự, tuyệt đối không ai biết tiết lộ chuyện cô đã lén xuống tầng hầm. Sau đó liền trở về phòng ôm Hắc Diệu ngủ.

 *Bé ngoan, đợi chị, chị nhất định sẽ khiến em lớn lên.*
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.