Bên đây, Lam Bảo Thy đang ngủ ngon lành thì tiếng chuông điện thoại của cô vang lên.
Cô giật mình tỉnh dậy mò chiếc điện thoại đen có dán hình con mèo đen ở trong túi quần ra. Trên màn hình hiển thị tên "Hắc Diệu".
"Alo alo, 001 nghe rõ."
Nhận được đúng mật khẩu, người phụ nữ tên Hắc Diệu kia liền báo cáo tình hình.
"Vụ hôm qua chị bị người của Thiên Long rượt đuổi bị một tên hacker đào bớt này."
"Ai?"
"Lão ngũ của Thiên Long , Hắc Long!"
"Ôi dời, tưởng gì"
Bảo Thy nghe đến tên người của Thiên Long săn đuổi thì không mấy bất ngờ, còn cảm thấy có chút nhàm chán nữa.
"Không sợ bị phát hiện sao?"
"Nếu tên Hắc Long đó có bản lĩnh tìm được chị!"
"Hừ, đúng là ngu ngốc!"
Hắc Diệu nhăn nhó mắng thẳng mặt. Em cực kì ghét sự tự mãn của Hắc Huyền. Dù cho cô có giỏi đến mấy, thì việc dám đột nhập vào Thiên Long đã là liều mạng lắm rồi, bây giờ còn coi thường? Đúng là xem thường mạng sống. Nhưng đổi lại sự lo lắng của Hắc Diệu, Hắc Huyền vẫn cười khinh, coi thường cái nơi mang tên Thiên Long đó.
"Bé yên tâm, Hắc Long mà tìm ra chị thì xem như hắn giỏi!"
"Để rồi xem!"
"Oke, cảm ơn tin tình báo của em bé nhé, giờ chị đi làm việc cái."
Lam Bảo Thy cúp máy của người kia sau đó lại giấu chiếc điện thoại đi. Cô mò đồng hồ thì lúc này cũng hơn mười một giờ rồi. Giờ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-huyen/2770680/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.