Tham quan một hồi lâu thì cũng đã khuya rồi, Hoắc Thiếu Tường không thể tiếp tục ở lại đây nữa. Anh tiếc nuối không nỡ rời đi vì căn biệt thự quá thú vị, nhưng nếu còn ở lại lão đại mà phát hiện chắc chắn sẽ cho anh một vẽ sang Châu Phi không thời hạn.
Thấy Hoắc Thiếu Tường không nỡ đi, Lam Bảo Thy liền ra tiễn anh về, không quên thả chút bụi mê vào đôi tai anh.
"Hẹn ngày mai gặp lại ở công ty nha." Sau đó thả anh trôi về tổ.
Đợi Hoắc Thiếu Tường rời khỏi tầm mắt. Lam Bảo Thy liền gỡ bỏ lớp mặt nạ của mình. Cô cắn nhẹ ngón tay, cười nhếch mép rồi quay trở vào trong nhà.
Cánh cửa vừa đóng lại, đèn trong căn biệt thự liền đổi sang một màu tím sẫm. Từ chiếc thang máy mà hồi nãy cô sử dụng. Một cô bé tầm năm, sáu tuổi bước ra. Tay phải cầm một chiếc laptop, tay trái cầm đĩa cà phê.
"Liều mạng!"
Cô gái nhỏ chả thèm nhìn Lam Bảo Thy lấy một cái, chỉ phán hai từ "liều mạng" sau đó mang ly cô bếp rửa cất cẩn thận.
"Anh ta chỉ là một quả nho xanh thôi, không sao đâu!"
Lam Bảo Thy tự tin với độ bảo mật cao của mình, cô luôn trong trạng thái sẵn sàng để cho một kẻ nguy hiểm tự do khám phá.
"Chị đừng quên anh ta là người của chú Giang, nếu Hoắc Thiếu Tường biết chị là người trong Ám HộiHội thì chị sẽ gặp rắc rối đấy."
"Hắc Diệu ngoan!"
"Hoắc Thiếu Tường thì có thể làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-huyen/2770675/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.