"Con nít thì sao? Anh đợi con bé lớn được."
Thấy Quý Thành Vân tự tin như vậy, Lam Bảo Thy cũng không nhìn được cười mà trêu chọc anh.
"Đến lúc đó anh già rồi, Dạ Thy sẽ trả thèm nhìn anh đâu."
"Thế Giang Đình Cẩm không già hả?"
"Hả?"
Lam Bảo Thy bị câu nói của Quý Thành Vân làm đơ cả ra. Câu hỏi này...hmmmm đáng để ngẫm đấy! Nếu phải nói thật lòng thì từ lâu cô đã mến mộ Giang Đình Cẩm. Người đàn ông vừa đẹp trai vừa quyền lực, hơn ba mươi năm chưa từng dính bất kì scandal nào, đây chính là mẫu đàn ông quốc dân mà chị em phụ nữ rất yêu, nếu cô nói không thì ai mà tin cơ chứ.
Thấy Bảo Thy cứ thẫn người ra không nói gì, Thành Vân tò mò cúi người xuống ghét sát mặt nhìn cô chọc ghẹo: "Nghĩ gì mà chăm chú vậy? Không lẽ em thật sự thích Giang Đình Cẩm?"
"Không có." Lam Bảo Thy đẩy anh ra xa, bình thản trả lời.
Nhìn vào ánh mắt thâm tình, Quý Thành Vân đại diện hiểu ý, nhưng nếu cô đã không muốn nói thật, vậy anh cũng không ép.
"Thôi anh về nha. Lần sau quay lại, mong là anh sẽ nói chuyện được con mèo nhỏ lạnh lùng nhà em."
"Ò, không tiễn."
Miệng nói vậy nhưng Lam Bảo Thy vẫn phép tắc tiễn anh ra cửa. Đợi anh khuất bóng, cô đóng cổng lớn rồi vô nhà khóa cửa cẩn thận, sau đó chạy thẳng đến thanh máy lên tầng hai.
Ting.
Cạch.
"Cái đó tụi em sẽ tìm cách, anh yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-huyen/2770656/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.