Ngày hôm sau bọn họ tập trung trước cổng thành; một bọc hành lý theo người của Mạnh gia quân rời đi.
Cùng lúc ấy; Lý Tư Lan cũng đã tiến đến doanh trướng nước Liêu. Hắn mặc một thân cẩm bào màu tím tay áo thêu chìm phục lòng mang theo khí thế bễ nghễ thiên hạ. Ánh mắt sắc bén nhìn qua mang theo huyết tinh đầy cao ngạo. Khuôn mặt hắn sắc bén; mắt phượng hẹp dài môi bạc mím lại thẳng tắp một đường; đâu đẹp đến chao đảo nhưng lại không khiến cho kẻ khác dám si mộng.
Bên hông hắn treo một khối huyết ngọc chạm khắc đơn giản; đuờng nét tinh tế mềm mại; vừa nhìn đã biết không phải vật phàm. Lý Tư Lan nhìn về phía Mạc thành; miết nhẹ miếng ngọc bên hông cười đến vô diện biểu tình.
- Mặc sư đệ; đã lâu không gặp. Sư huynh thật mong chờ nha.
Nói rồi y lại cho dựng một bàn cờ; từng quân đen trắng đan vào nhau biến hóa kì ảo. Thật không biết nếu Mặc Sĩ Diêu nhìn thấy có giật mình nhớ tới kỳ trận Trân Lung kia không...
Mặc Sĩ không biết; mà có lẽ y cũng sẽ chẳng bao giờ biết được; ván cờ này Liêu thái tử đã chơi suốt 3 năm.
Y cũng đã rời Phụng Sơn 3 năm.
--- ------ ------ ------ --------
" Sư đệ; ta và ngươi nhất định sẽ đấu một trận kiêu hùng" Phong thư viết xong lại không đề tên; cất lại vào trong hạp gỗ. Tên thư đồng cúi đầu không dám nhìn; nó biết trong hạp có rất nhiều lá thư như vậy. Từng có một nha đầu vô tình động phải liền bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa/6150/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.