Edit: Ư Ư
Thẩm Ngư ngồi trên giường tu luyện cả đêm, hấp thu linh khí, sáng thức dậy, cả người tràn đầy sức sống.
Chuẩn bị đồ trước khi xuất phát, lá bùa là thứ quan trọng nhất, còn lại à áo bơi và vài thứ linh tinh, còn chuyện vị trí của ngôi mộ ở đâu thì cô có đạo cụ trong thương thành.
Mèo đen trực tiếp nhảy lên trên vai cô, cái đuôi lông xù xù vòng qua cổ nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Thẩm Ngư cảm nhận được sự mềm mại ở cổ, cô hận không thể vùi mặt vào bộ lông mềm mại của nó, phải mất một lúc lâu cô mới kiềm chế lại được.
Đến nhà Bạch Lạc, cậu vừa nhìn thấy cô đã kích động nói: "Cuối cùng chị cũng tới rồi."
Thẩm Ngư lấy một miếng vải đen từ trong túi ra nói với Uyên Thư Mặc đứng đằng sau cậu, "Ánh nắng bên ngoài không tốt, anh đi vào đây trước, vào trong xe rồi hẵng đi ra."
Uyên Thư Mặc gật đầu, hóa thành một sợi khói nhẹ chui vào trong miếng vải đen.
Ngôi mộ ở quê của Bạch Lạc, cách nội thành rất xa, lái xe thì phải mất bảy tám tiếng nhưng đi xe lửa chỉ mất bốn năm tiếng thôi.
Nhưng mà ngày mai là Tết Trung Thu nên vé xe đã hết từ lâu, phải đợi đến tầm sáu giờ tối mới có thể đi được.
Chờ đến 6 giờ tối còn không bằng tự lái xe.
Thẩm Ngư thì không có xe nhưng nhà Bạch Lạc có, bãi đỗ xe có mấy chiếc xe cha cậu để ở đây, chìa khóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882587/chuong-280.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.