Edit: Ư Ư
Kết thúc hồi ức, Bạch Lạc cũng đã uống hết một ly cà phê.
Thẩm Ngư có chút khó hiểu: "Vì sao con quỷ đó chỉ đi theo cậu mà không hại cậu?"
Bạch Lạc mờ mịt lắc đầu.
"Nếu thứ đi theo cậu là một con quỷ nước." Thẩm Ngư giải thích: "Quỷ nước bình thường sẽ không cứu cậu mà sẽ kéo cậu xuống nước để bản thân được đầu thai chuyển thế, mà người bị kéo xuống nước sẽ trở thành quỷ nước, sau đó chờ đợi người thay thế."
"Con ma nước kia đi theo cậu mà không làm hại cậu, tôi không nghĩ ra được nguyên nhân nào."
Thẩm Ngư còn chưa từng gặp qua loại quỷ nước nào như vậy, hay là không phải quỷ nước nhỉ? Cũng không đúng, quỷ ở trong nước mà không phải quỷ nước thì là cái gì được.
Bạch Lạc nghe vậy càng luống cuống, run run hỏi: "Trên đời này thật sự có quỷ sao?"
Thẩm Ngư: "Có, những người bình thường không thể nhìn thấy, chỉ có khi quỷ muốn hại người hoặc là muốn để người khác nhìn thấy thì mới có thể thấy được."
"Nhưng những con quỷ đó phải có pháp lực mạnh mẽ, du đãng trên thế giới rất nhiều năm, hoặc là còn có tâm nguyện chưa hoàn thành."
Thẩm Ngư nhíu mày, "Cậu nói cậu có thể nhìn thấy nó?"
Bạch Lạc kinh hãi lắc đầu: "Em... Em không nhìn thấy, em chỉ nhìn thấy một bóng đen thôi, chắc hẳn là ảo giác."
Thẩm Ngư cúi người tới gần: "Cậu nhìn thấy mấy lần rồi?"
"Hai... Hai ba lần......" Bạch Lạc Đô bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882584/chuong-277.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.