Edit: Ư Ư
Quán bên cạnh là một ông cụ bán bánh nướng, ông cười nói với cô: "Hôm qua Tiểu Ngư có nhiều khách không?"
Những quán bên cạnh đều tò mò vì bình thường những người làm công việc trừ tà này sẽ không có nhiều khách, hơn nữa Thẩm Ngư còn trẻ, lại là một cô gái thì sẽ càng làm người ta không tin tưởng.
Nhưng mà cô viết một cái biển, không có con quỷ nào không trừ được, không trừ được thì không thu tiền gì đó.
Thế giới này làm gì có quỷ chứ, bây giờ mọi người đều tin khoa học, loại công việc này cũng không có ai làm, cả con đường này chỉ có một mình cô bày quán thôi.
Thẩm Ngư ngậm kẹo trong miệng, híp mắt nói: "Không có."
"Không có à? Quá quạnh quẽ rồi." Cụ ông sửng sốt.
Thẩm Ngư không sao cả lắc đầu: "Ông ơi, cũng không quạnh quẽ đâu, một tuần có một người là được rồi, cháu cảm thấy không sao cả."
Một tuần này cô đã có ba điểm giá trị thiện ý rồi.
Cụ ông đồng tình nhìn cô rồi quay về quán của mình.
Thẩm Ngư híp mắt nhìn về phía mèo đen đang ngủ trên bàn, cô nuốt nuốt nước bọt, khẩn trương lo lắng duỗi tay về phía nó.
Ai có thể hiểu cảm giác nhìn được mà không sờ được, còn cả một tháng, cả tháng nay cô không được sờ vào lông mèo mềm mại, sắp nhớ thành một cục đá rồi.
Ngón tay càng ngày càng tới gần, khóe miệng Thẩm Ngư cong lên, chỉ cần mấy centimet nữa là sờ được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882575/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.