Chương trước
Chương sau
Edit: Ư Ư

Kỳ Cừu kéo Thẩm Ngư về phía sau, đôi mắt thâm thúy nhìn thoáng qua, đều tại ánh trăng máu này, chỉ cần hắn sử dụng tinh thần lực thì lý trí của hắn sẽ biến mất càng nhanh.

"Bây giờ cậu không thể sử dụng tinh thần lực được nữa, tôi cũng sẽ không để cậu thoát khỏi đây dễ dàng như vậy." Lăng Mặc từng bước tới gần mang theo khí thế cường đại.

Thẩm Ngư không nghĩ tới Lăng Mặc này còn có thể đuổi tới tận đây, anh em anh là nam chính cơ mà

"Cô giáo, chạy, rời khỏi nơi này, càng xa càng tốt!" Kỳ Cừu thấp giọng với với cô

Thẩm Ngư biết đây là cách tốt nhất, Kỳ Cừu đang áp chế virus zombie, nếu sử dụng dị năng thì sẽ làm cho virus càng sinh ra nhiều hơn, sau khi hắn biến thành zombie sẽ không còn lý trí nữa.

Nếu cô rời đi cho dù Kỳ Cừu biến thành zombie cũng sẽ không bị động như lúc này.

Thẩm Ngư nắm chặt áo Kỳ Cừu, sau khi nghĩ thông suốt bèn lập tức chạy ngược hướng với Lăng Mặc, nghênh diện với những dị năng giả khác.

"Ngư, em lại đây, anh sẽ không làm em bị thương." Lăng Mặc nhấc chân đi về phía cô nhưng lại bị Kỳ Cừu cản lại.

Thẩm Ngư nghe thấy cách xưng hô này, mở to hai mắt nhìn, "Anh chính là Giản Túc đúng không?"

Cũng chỉ có anh ta mới gọi cô như vậy, rất nhiều năm trước, ở một thế giới nào đó, Giản Túc tới, thế giới kia là thế giới thú nhân, cô cứu một con chó con, từ ngày hôm đó phía sau cô luôn có một con chó đi theo phía sau gọi Ngư Ngư, Ngư Ngư, sau đó anh ta lớn lên, Thẩm Ngư mới biết được anh ta là một con Bạch Hổ chứ không phải là chó con.

Ký ức đã dần dần phai nhạt, Thẩm Ngư ngây người một lúc, đột nhiên nghe thấy Kỳ Cừu quát to: "Chạy nhanh!"

Thẩm Ngư không thể tin tưởng nhìn Giản Túc một cái, sau đó sử dụng dị năng mị hoặc với những dị năng giả trước mặt làm bọn họ ngây ngốc đứng im, nhận cơ hội này cô nhanh chóng chạy đi, một lát sau đã không thấy bóng dáng.

Giản Túc nắm chặt nắm tay, cái giá phải trả để anh ta đến thế giới này là anh ta không có ký ức.

Vừa khôi phục ký ức, anh ta đã nhanh chóng chạy tới tìm cô.

Nhưng cô vẫn trốn tránh.

-

Thẩm Ngư không biết cô đã chạy bao lâu, vừa đứng lại chưa kịp thở thì đã nghe thấy âm thanh của hệ thống

【 Ký chủ, cô đi cứu nam chính nhanh đi, nam chính chết thì thế giới này sẽ sụp đổ! 】

Thẩm Ngư mệt mỏi dựa vào thân cây: "Sao anh ta lại chết được?"

【 Dị năng của vai ác Kỳ Cừu được tăng rất nhiều trong ngày ánh trăng máu, biến thành vua zombie chân chính mà trong giai đoạn này không ai có thể chống lại vua zombie. 】

Thẩm Ngư: "......"

Mệt mỏi quá, chạy lâu như vậy mà bây giờ lại phải chạy về.

【 Ký chủ phải chạy về trong vòng mười phút, nếu không nam chính Lăng Mặc chết thì nhiệm vụ của ký chủ sẽ thất bại! 】

Thẩm Ngư không thở nổi nâng tay lên thỏa hiệp: "Tôi chạy, tôi chạy, là được."

Nói rồi nhanh chóng chạy về, vừa tới nơi đã thấy những dị năng giả của Giản Túc đều đã chết, mà Giản Túc đứng cách đó không xa, còn Kỳ Cừu đang đứng cạnh anh ta mười mét.

Giản Túc bị Kỳ Cừu dùng tinh thần lực công kích mà phun ra từng ngụm máu tươi, che ngực lại lung lay sắp ngã xuống.

Thẩm Ngư thấy Kỳ Cừu chuẩn bị giết người bèn lập tức đi qua đứng phía trước Giản Túc, còn tưởng rằng sẽ bị tinh thần lực của hắn công kích nhưng đợi một lúc cũng không thấy gì, cô ngẩn người ngẩng đầu lên lại đối diện với đôi mắt đỏ đậm của thiếu niên, gân xanh bên khóe mắt càng thêm dữ tợn, bàn tay đang nâng lên dừng giữa không trung.

Thẩm Ngư không nghĩ tới Kỳ Cừu đã mất đi lý trí còn có thể khống chế được bản thận mình, cô nhanh chóng nâng tay sử dụng dị năng với hắn.

Chỉ có thể tạm thời làm hắn dừng động tác, Thẩm Ngư nâng Giản Túc chạy vào trong rừng, còn dùng thuốc tăng lực trong thương thành bởi vì cô đâu thể kéo một người đàn ông cao to chạy như bay trong rừng cây.

Theo bóng dáng của cô và Giản Túc biến mất, đôi mắt đỏ đậm của Kỳ Cừu tràn đầy sự khát máu và chịu đựng, đột nhiên hắn quỳ xuống mặt đất, đôi mắt thay đổi liên tục hai màu xám đỏ, đôi môi mấp máy thống khổ gào rống nói: "Cô giáo......"

-

Sau khi đưa Giản Túc tới nơi an toàn, Thẩm Ngư quỳ xuống mặt đất mệt như tró.

Giản Túc không nghĩ tới cô sẽ quay lại cứu mình, cả người đều tràn đầy vui sướng, khóe miệng cong lên: "Ngư."

Thẩm Ngư biết anh ta nghĩ gì nên nâng tay lên gọn gàng dứt khoát nói: "Nam chính thế giới này không thể chết được, nếu không nhiệm vụ của tôi sẽ thất bại."

Giản Túc cười khổ gật đầu: "Tôi biết, tôi không nghĩ nhiều."

Thẩm Ngư phủi đất cát trên quần áo, nghiêm túc nhìn anh ta rồi nói: "Giản Túc."

"Tôi biết anh là người tốt, anh cũng đối xử với tôi rất tốt, nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, không phải anh thích tôi thì tôi nhất định phải thích anh, anh tốt với tôi nên tôi phải tốt với anh, chuyện lúc trước tôi không trách anh cho nên...."

"Quên tôi đi, thế giới này còn rất nhiều người khác."

Giản Túc chống người đứng lên, nụ cười bên khóe miệng cứng đờ, anh ta lắc đầu nói: "Không được."

"Ngư, em là người kéo tôi ra khỏi bóng tối." Đôi mắt anh ta tràn đầy ôn nhu để che đi cảm xúc trong đáy mắt: "Tôi bảo đảm sau này sẽ không quấy rầy em làm nhiệm vụ, cầu xin em đừng đuổi tôi đi."

Thẩm Ngư đau đầu lui về phía sau: "Giản Túc, anh đừng như vậy."

"Ngư......"

Còn chưa kịp nói xong thì từng trận tinh thần lực mang theo hơi thở chết choc đã đi tới mang đến từng cơn gió lạnh căm.

Giản Túc nhanh chóng kéo Thẩm Ngư ra sau lưng dùng dị năng ngăn cản, nhưng căn bản không thể ngăn cản luồng tinh thần lực mạnh mẽ này, nhanh chóng bị đánh tan.

Giản Túc ngã vào trên người Thẩm, Thẩm Ngư vừa nâng anh ta lên thì đã nhìn thấy một bóng người đang đi về phía cô.

Nếu cô không đoán sai thì người tới là Kỳ Cừu.

Thẩm Ngư muốn chạy nhưng lại bị luồng tinh thần lực đó vây quanh, tinh thần lực giống như hóa thành thực thể bao quanh hai chân cô không cho cô đi.

"Kỳ Cừu, em tỉnh lại đi, cô là cô giáo của em." Thẩm Ngư thấy hắn đi vào.

Đôi mắt đỏ đậm của Kỳ Cừu càng thêm u ám nhìn chằm chằm Thẩm Ngư, đáy mắt mang theo sự khát máu tàn bạo, ánh mắt nhìn cô như đang nhìn một con mồi.

Hai chân Thẩm Ngư mềm nhũn cố lùi về sau trừng mắt nhìn hắn: "Kỳ Cừu!"

Nâng tay lên, ánh sáng màu hồng chiếu vào người hắn lại không có chút tác dụng nào.

Sao lại thế này, không phải vừa nãy dùng được à.

"Cô giáo......" Kỳ Cừu khàn khàn lên tiếng

Thẩm Ngư vừa nghe, "Kỳ Cừu, em tỉnh rồi?"

Ánh mắt Kỳ Cừu chuyển qua người đàn ông đang được cô đỡ, ánh mắt càng thêm u ám.

Một luồng tinh thần lực lại nhanh chóng hướng về phía Giản Túc, Thẩm Ngư có thể cảm giác được nếu luồng tinh thần lực này đi vào trong cơ thể Giản Túc thì anh ta nhất định sẽ chết

Dùng thân thể che phía trước, Thẩm Ngư nâng tay lên lớn tiếng nói: "Đừng giết anh ta!"

Kỳ Cừu dừng lại, bình đạm nhìn cô chăm chú, hơi hơi hé miệng: "Vì sao?"

Thẩm Ngư cắn chặt răng: "Anh ta không thể chết được...... Trước kia anh ta đã cứu tôi, Kỳ Cừu, đừng giết anh ta được không? Xin em."

Kỳ Cừu sâu kín nói: "Phải không?"

Thẩm Ngư nhân lúc hắn thất thần thì vứt Giản Túc xuống đất, nâng tay vòng lấy cổ Kỳ Cừu kéo đầu hắn xuống hôn.

Mẹ nó, tiết tháo không cần cũng được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.