Chương trước
Chương sau
Sau khi cơm nước xong, Nghiêm Viêm đứng dậy đi về, "Tôi về đây."

"Không phải cậu không có chìa khóa sao?" Lý Tiểu Ngư nghĩ tới buột miệng thốt ra.

Nghiêm Viêm hơi giật mình, nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi gọi trợ lý mang tới, không mất nhiều thời gian."

Lý Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm, nhìn người đã đi ra, nuốt lại lời tạm biệt, căn phòng trống rỗng chỉ còn lại một mình cô.

【 Ký chủ, xin đừng làm mấy chuyện râu ria này, nhiệm vụ của cô là giá trị hắc hóa! 】

Thẩm Ngư nằm trên sô pha, hai mắt vô thần nhìn chằm chằm trần nhà, "Gấp cái gì, mi xem Nghiêm Viêm muốn làm Lý Tiểu Ngư từng chút từng chút rơi vào bẫy của hắn, gấp gáp cũng không có tác dụng."

【 Nhiệm vụ gấp gáp! Ký chủ hãy nắm chặt thời gian hoàn thành! 】 Âm thanh hệ thống mang theo sự vội vàng.

Thẩm Ngư nghe vậy bỗng nhiên ngồi dậy, nhíu mày lại nói: "Em trai Tiểu Tam à, có phải có chuyện gì không?"

Gấp gáp như vậy, nhiệm vụ bình thường không quy định thời gian, bởi vì thời gian đối với hệ thống và người làm nhiệm vụ giống như thoáng qua, nhiệm vụ chỉ cần hoàn thành là được.

Nhưng hệ thống này thường xuyên thúc giục, làm Thẩm Ngư cảm thấy rất kỳ quái.

【 Không có! 333 chỉ là cảm thấy... Hoàn thành nhiệm vụ sớm một chút thì tốt hơn, có lợi cho ký chủ.】

Thẩm Ngư cười lạnh một tiếng: "Ta khuyên mi không nên lừa ta, nếu không ta không ngại làm thế giới này cũng hủy diệt một lần."

【......... Sẽ không, ký chủ. 】

-

Mấy ngày nay, Lý Tiểu Ngư ngoại trừ đến cửa hàng đồ ngọt thì chỉ chạy sang cửa hàng thú cưng, từ sau khi nuôi mèo nhỏ, Lý Tiểu Ngư phát hiện con mèo nhỏ này đặc biệt dính người, buổi sáng cô vừa định ra ngoài, nó đã quấn lấy chân cô, muốn mang nó đi cùng.

Không có cách nào, cửa hàng cũng không mở được, đặt mèo nhỏ vào phòng đầy đồ chơi cho mèo của Tạ Ly.

Tạ ly đau đầu nhìn nó, nói: "Con mèo này đời trước chắc là con của cô."

Căn phòng này là thiên đường của mèo, có các loại đồ chơi cho mèo, mà con mèo này giống như ông già chẳng có hứng thú với thứ gì, chỉ quấn lấy Lý Tiểu Ngư muốn ôm một cái.

Lý Tiểu Ngư không chịu được đôi mắt ngập nước của mèo nhỏ, tim đều mềm, ôm chặt hôn hôn nói: "Thôi, nó không thích chơi cũng không còn cách nào."

Tạ Ly vỗ vỗ bả vai Lý Tiểu Ngư, nói: "Cô cũng không thể quá nuông chiều nó, mèo bị chiều hư không...... A ngọa tào!"

Mu bàn tay bị mèo nhỏ xoẹt một chưởng Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, mu bàn tay Tạ Ly xuất hiện ba vết cắt, xước da còn đang chảy máu.

Lý Tiểu Ngư hoảng sợ, đặt mèo xuống mặt đất, vội vàng cầm tay Tạ Ly lên nhìn, "Chảy máu......"

Tạ Ly khóc không ra nước mắt, mu bàn tay nóng rát đau đớn, nói: "Tôi chỉ nói một câu, đến mức này sao?"

Lý Tiểu Ngư áy náy xin lỗi: "Thật xin lỗi, tôi đưa anh đến bệnh viện khám."

Tạ Ly vừa định gật đầu, đã thấy dưới chân lạnh lẽo, cúi đầu đối diện với đôi mắt xanh dần dần tối lại của mèo nhỏ, nhìn chằm chằm anh, mang theo cảm giác quỷ dị.

Này.........

"Thôi, tôi tự đi, cô trông mèo nhỏ đi." Tạ Ly cảm thấy nếu anh đồng ý, con mèo nhỏ này sẽ nhảy lên cào chết mình.

Đưa người lên xe, Lý Tiểu Ngư nhìn chiếc xe dần dần đi xa, giơ tay vỗ vỗ đầu mèo nhỏ, "Không được cào người nữa biết chưa?"

Mèo nhỏ chớp chớp đôi mắt ngập nước, thật cẩn thận cọ cọ mu bàn tay này, mềm mại meo một tiếng.

Ngoan ngoãn giống như vừa nãy không phải nó cào người.

Thân tặng @Necomagi
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.