Sau khi mọi người nhìn rõ, sôi nổi hít hà một hơi, anh đẹp trai này đi nhầm chỗ phải không? Giống như người nổi tiếng trong TV vậy.
"Chào mọi người, tôi là Nghiêm Viêm."
Nghiêm Viêm hơi cong môi, mỉm cười gật đầu, ngón tay kéo cà vạt, cả người tỏa ra khí chất, giới thiệu giống như một vị giáo sư, làm mọi người chú ý.
"Cậu là Nghiêm Viêm?" Tôn Nguyên là người đầu tiên lấy lại tinh thần, kinh ngạc đứng lên, đi đến trước mặt hắn, "Cậu......" thay đổi quá nhiều...
Sao có thể là anh Viêm kiệt ngạo khó thuần chứ, rõ ràng chính là một vị tinh anh ưu nhã.
Suy nghĩ của Tôn Nguyên đều giống mọi người ở đây, ký ức tuy rằng phai nhạt, nhưng Nghiêm Viêm bọn họ vẫn nhớ kỹ, đại lão a, ai không nhớ rõ.
Nhưng không giống như trong ấn tượng, cảm giác như hai người khác nhau vậy.
Nghiêm Viêm hơi hơi mỉm cười, cảm giác xa cách biến mất, trò chuyện với mọi người.
Tôn Nguyên kích động nhất, sơ trung cậu ta đặc biệt sợ Nghiêm Viêm, rồi lại đặc biệt sùng bái hắn, vẫn luôn muốn được nói chuyện với hắn.
Bên này Nhị Nữu vừa quay đầu quả nhiên thấy Lý Tiểu Ngư giật mình nhìn Nghiêm Viêm, không khỏi có chút chua xót, vội kéo kéo ống tay áo cô: "Tiểu Ngư a, nếu không tớ gọi hắn tới đây, hai người nói chuyện một chút."
Nguyên nhân Lý Tiểu Ngư chậm chạp không hoàn hồn là, người này là người vừa nãy nhặt được hạt châu của cô, hắn không nhận ra mình, cô cũng không nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882467/chuong-159.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.