Lý Tiểu Ngư hô hấp dồn dập, đầu đau đớn choáng váng, cơ thể quá yếu ớt, cơ thể này của cô không thể chạy bộ, nhưng đi tới nơi Nghiêm Viêm và cô tách ra, lại không nhìn thấy một người.
Tại sao lại như vậy?
Chẳng lẽ về nhà sao?
Lý Tiểu Ngư nghĩ vậy, xoay người chạy về nhà của Nghiêm Viêm.
Sắc trời bắt đầu sáng hơn, Lý Tiểu Ngư mới chạy tới nhà Nghiêm Viêm.
Trên cửa gỗ có một cái khóa sắt, cửa sổ đóng chặt.
Không ai......
"Nghiêm Viêm! Cậu ở đâu?" Lý Tiểu Ngư đi đến cửa sổ nhìn vào bên trong, trả lời cô là sự yên tĩnh.
-
Mà bên kia trong một gian phòng bí mật dưới lòng đất, mười mấy người đàn ông mặc đồ trắng đi lại xung quanh hai cái giường, trên hai chiếc giường kia nằm hai người, một người là Nghiêm Viêm, một người tóc dài.
Ngoài cửa kính trong suốt, một người đàn ông tóc bạc khoanh tay trước ngực, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm máy theo dõi.
"Thưa thầy, chỉ số của Nghiêm Viêm đã khôi phục bình thường, nhưng số 986......" Người đàn ông đứng bên cạnh người tóc bạc chậm chạp không dám nói ra câu cuối cùng.
Người đàn ông tóc bạc là Nghiêm Duệ, là người đứng đầu căn phòng bí mật này, cũng là cha Nghiêm Viêm, hai mắt ông ta hiện lên một tia cuồng nhiệt, nâng ngón tay run rẩy vỗ vỗ trên cửa kính, "Dụng cụ có xuất hiện điều gì khác thường không?"
"Không ạ, tất cả đều bình thường."
Khóe miệng Nghiêm Duệ cong lên, "Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882461/chuong-153.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.