Mấy tên côn đồ thấy Hà Phương khóc sướt mướt, chát một tiếng, đầu Hà Phương đập vào hòn đá đằng sau, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Mẹ mày, dùng lực lớn như vậy làm gì? Ngất đi rồi còn chơi cái gì? Giống như chơi người chết vậy."
"Có chơi là được rồi, lăn lăn lăn, tao muốn là người đầu tiên, bọn mày cút sang một bên đi."
Khi tên du côn kia vừa cởi quần Hà Phương ra, tay sắp chạm vào quần lót, chỉ nghe phụt một tiếng, động tác của gã dừng lại.
Hai gã du côn kia cảm thấy trên mặt nóng nóng, từng giọt chảy xuống, hơi sửng sốt, nhìn nhau, đột nhiên thấy dòng máu đỏ tươi trên mặt đối phương.
Chưa kịp nhìn về phía sau, sau lưng đã cảm thấy đau đớn, chết không nhắm mắt ngã xuống.
Mà phía sau chúng xuất hiện hai người.
Thẩm Ngư còn có thể chấp nhận cảnh tượng máu me này, cũng không cảm thấy ghê tởm, nhưng cái tay che mắt cô vẫn không bỏ xuống, cô đẩy đẩy hắn, nhỏ giọng nói: "Bỏ xuống đi, tớ không sao."
Đôi mắt xám âm trầm nhìn chằm chằm ba người đàn ông trên mặt đất, móng vuốt trên tay không dừng lại, ném bọn họ ra thật xa mới bỏ tay xuống.
Sau khi Thẩm Ngư nhìn thấy Hà Phương, hô hấp đều trầm trọng rất nhiều, đây là Lý Tiểu Ngư xuất hiện, nội tâm tràn ngập đau đớn và giận dữ, hai mắt mơ hồ.
Đi đến bên cạnh Hà Phương, khi Thẩm Ngư mặc quần áo lại cho bà, lại nhìn thấy sau cổ Hà Phương không ngừng chảy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882459/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.