Mưa càng ngày càng lớn, Lý Tiểu Ngư chạy đến ngôi nhà phía trước, vừa định đi vào, đã nhìn thấy một thiếu niên đang cúi đầu ngồi trên ghế nhỏ trước cửa nhà, thân ảnh cô đơn như ngăn cách với thế giới bên ngoài, mưa rơi xuống, ướt đẫm cả người cũng hoàn toàn không để ý.
Lý Tiểu Ngư nhẹ nhàng bước qua, gọi: "Nghiêm Viêm."
Thân thể thiếu niên giật giật, chậm rãi ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy cô, hai mắt đầy tơ máu hơi giật mình, trong đôi mắt đó tràn đầy bi thương và tuyệt vọng.
Lý Tiểu Ngư còn định nói thêm điều gì đó, đã thấy thiếu niên đột nhiên đứng dậy, chạy vào trong phòng, cửa gỗ rầm một tiếng đóng lại, dường như cả căn nhà đều đang rung động.
"Nghiêm Viêm......" Lý Tiểu Ngư chạy đến trước cửa, đập đập cửa, nói: "Cậu làm sao vậy?"
Giọng nói của Nghiêm Viêm truyền đến từ sau cánh cửa, khàn khàn và hơi run rẩy, "Cậu về đi." Cậu còn chưa khỏi bệnh, không thể bị ướt.
Lý Tiểu Ngư: "Tớ muốn ở cạnh cậu."
"Tôi bảo cậu về đi cậu không nghe thấy sao? Lý Tiểu Ngư!" Tiếng quát mang theo sự tức giận truyền vào trong tai Lý Tiểu Ngư.
Lý Tiểu Ngư lau nước mưa trên mặt, giọng nói bình tĩnh, không bị ảnh hưởng bởi lời nói của hắn, "Tớ không nghe thấy, tớ chỉ nghe thấy cậu bảo tớ ở lại."
Dứt lời, hai người đều không có nói chuyện, an an tĩnh tĩnh, nghe tiếng mưa rơi róc rách bên tai, một lúc sau, cửa được mở ra.
Nghiêm Viêm kéo cô vào nhà,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882449/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.