Khi Nhị Nữu tới, Lý Tiểu Ngư đang ngồi trên giường nhìn bên ngoài cửa sổ, sườn mặt tái nhợt được ánh nắng chiếu xuống càng thêm nhu hòa, rõ ràng rất gần cô, lại cảm thấy rất xa.
"Tiểu Ngư!" Nhị Nữu dùng sức chớp mắt, bỏ qua ý tưởng hoang đường vừa xuất hiện, sao lại rất xa, Tiểu Ngư đang ở trước mặt mình mà.
Lý Tiểu Ngư cười cười, vỗ vỗ giường, ý bảo Nhị Nữu tới đây ngồi.
Nhị Nữu cầm theo một túi hoa quả, đều là ba bảo mua, ba biết mình lên trấn trên thăm bạn, cũng biết là Tiểu Ngư, bèn bảo mua một túi trái cây.
Lúc này trái cây cũng rất đắt, Nhị Nữu lớn như vậy cũng chỉ ăn qua hai ba lần, ấn tượng của ba với Tiểu Ngư rất tốt, cô bé tốt như vậy lại bị thương, còn ở một mình trong bệnh viện, ba bảo Nhị Nữu nên ở lâu với Tiểu Ngư hơn.
"Nhị Nữu, sao cậu lại tới đây?" Lý Tiểu Ngư hỏi.
Nhị Nữu cười nói: "Tớ đi xe của ba tới."
sau khi hai người nói chuyện phiếm một lúc, Lý Tiểu Ngư hỏi Nhị Nữu: "Tớ làm cách nào để tới bệnh viện cậu biết không?"
Nụ cười trên mặt Nhị Nữu thu lại trở nên do dự, "Tiểu Ngư, bây giờ cậu phải tĩnh dưỡng, đừng nghĩ tới những chuyện khác."
Khi tới, ba đã nói với mình, không nên để Tiểu Ngư chịu kích thích.
Lý Tiểu Ngư vẫn muốn biết chuyện sau khi mình ngất, mẹ không biết, nơi này cũng không có ai nói cho cô biết.
"Cậu nói cho tớ biết đi, đầu của tớ không đau nữa rồi."
"...... Được rồi." Nhị Nữu gãi gãi đầu mới nói: "Tớ nghe những người đó nói, là Nghiêm Viêm cõng cậu ra ngoài, cậu không nhìn thấy hắn sao?"
"Không thấy." Sau khi Lý Tiểu Ngư ngất thì không biết những chuyện sau đó nữa.
Nhị Nữu: "Nghiêm Viêm không đi học một tuần rồi, nghe mọi người nói, hình như là ba hắn đón hắn đi rồi, cũng không biết khi nào có thể quay lại."
"Nhưng mà Tiểu Ngư, hả giận nhất là người đánh cậu đã bị đuổi học."
"Đuổi học?" Lý Tiểu Ngư nhớ tới nam sinh kia, kỳ thật cũng không phải cô thánh mẫu, nhưng cũng không bị thương nặng, tới trường học đọc sách rất khó, đều là người trong thôn, trong nhà khó khăn, nếu bị đuổi học, có thể sau này cũng không thể đi học.
Nhị Nữu vỗ vỗ tay cô nói: "Cậu cũng đừng quan tâm nhiều như vậy, phải tĩnh dưỡng, tớ còn muốn đi học với cậu, lâu như vậy, một mình tớ rất cô đơn."
-
Tĩnh dưỡng đại khái một tuần, Lý Tiểu Ngư xuất viện, Hà Phương muốn cô ở lại thêm vài ngày, là Lý Tiểu Ngư không muốn ở lại, việ phí trong bệnh viện rất đắt, trụ một ngày là nửa tháng tiền của một gia đình bình thường, Hà Phương mới đi làm mấy tháng, tiền lương còn chưa đủ để cô nằm viện.
Về đến nhà, vì Hà Phương phải đi làm, vội vàng nấu cơm trưa cho cô rồi đi, bảo cô ở nhà nghỉ ngơi.
Lý Tiểu Ngư cầm ghế nhỏ ra ngoài cửa, phơi nắng.
Trước mắt nhoáng lên, một khuôn mặt đột nhiên xuất hiện, Lý Tiểu Ngư sợ tới mức suýt nữa sặc kẹo mà chết.
Mái tóc hắn bị gió thổi, lướt qua khuôn mặt Lý Tiểu Ngư, ngứa, "Cậu......"
Mấy ngày nay không nhìn thấy cô, hắn đi ra ngoài tìm rất lâu cũng không thấy, hắn còn tưởng rằng cô đã biến mất.
Hắn nâng tay nhéo nhéo mặt cô, cau mày, gầy.
Lúc trước vẫn tròn tròn, rất nhiều thịt, chỉ mấy ngày đã gầy thành như vậy.
Lý Tiểu Ngư đối diện với đôi mắt u ám của hắn, ngẩn người nói: "Cậu làm sao vậy?"
Hắn không nói gì, từ lần gặp đầu tiên cũng đã không nói một câu, chẳng lẽ là người câm?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]