Khi về đến nhà, Hà Phương còn chưa về, đồng hồ trên tường đã chỉ đến số 8, bật đèn, phòng khách sáng ngời.
Lý Tiểu Ngư kéo hắn vào phòng, sợ hắn ngại, trấn an nói: "Đừng sợ, ở đây chỉ có tớ và mẹ tớ, mẹ tớ rất tốt, cậu đừng sợ."
Đôi mắt hắn nhìn xung quanh, mũi ngửi ngửi, hơi nhíu mày.
Trong phòng này toàn là mùi của đồ ăn, không khó ngửi, ngửi rồi còn muốn ngửi tiếp.
Lý Tiểu Ngư không để ý người mình đang bẩn, tìm đồ khắp nơi.
Trong nhà không có nhiều thuốc, chỉ tìm được một chút thuốc hạ sốt, Lý Tiểu Ngư xé quần áo không cần nữa ra, muốn băng bó cho hắn.
Đi vào phòng cô, bảo hắn ngồi lên ghế, cởi quần áo của hắn ra.
Cơ thể hắn run lên, thần kinh căng chặt nhìn chằm chằm vào bàn tay đang chạm vào ngực mình, nhu nhược tinh tế, gập một cái là gãy, mà khi bàn tay kia chạm vào làn da hắn, tê tê dại dại rất thoải mái.
Nhưng cái tay kia bỗng nhiên dừng lại, Lý Tiểu Ngư ngạc nhiên nhìn vết thương trên ngực hắn dần dần biến mất.
"Này......" Lý Tiểu Ngư dùng sức xoa xoa mắt, sau khi xác định mình không nhìn nhầm, không nhịn được duỗi tay sờ sờ.
Hắn cầm lấy bàn tay đang sờ lung tung kia, mạnh mẽ giữ lại.
Lý Tiểu Ngư cúi đầu là đối diện với đôi mắt xám kia, u ám lan tràn.
"Làm sao vậy?" Cô không hiểu hỏi.
Còn chưa kịp nói câu tiếp theo, hắn đột nhiên buông tay cô ra,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882440/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.