Nghiêm Viêm vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy cô tức giận, nhưng ngồi vào chỗ cũng không thấy cô gọi tên hắn, mà là nhặt sách lên tiếp tục làm bài.
Cái này làm cho hắn có cảm giác đấm vào bông, bực bội đá đá cái ghế bên trên.
Ngồi phía trên là một nam sinh, ngày thường cũng hay bị Nghiêm Viêm bắt nạt, lúc này ghế ngã xuống đất, cũng không dám tức giận.
Người ngồi cùng bàn với Nghiêm Viêm vừa thấy sắc mặt của hắn, thò tới nói: “Muốn tao tìm mấy người dạy dỗ con bé kia không?”
Nghiêm Viêm nhíu mày đẩy hắn ta ra, nói: “Dạy dỗ cái gì, nữ sinh, cút cút cút.”
Nam sinh ngồi cùng bàn là Mẫn Thụy, còn hỗn xược hơn cả Nghiêm Viêm, làm người cà lơ phất phơ, cả ngày không đi tiệm net thì đi đánh nhau.
Nghiêm Viêm đi tiệm net chơi cũng chỉ là bởi vì nhàm chán, đánh nhau cũng là vì người khác chọc hắn, mà Mẫn Thụy hoàn toàn là tự tìm việc.
Người hắn ta hận nhất là Lý Tiểu Ngư, hận không thể tìm một cơ hội làm cô biết được sự lợi hại của hắn ta.
Tan học, Lý Tiểu Ngư và Nhị Nữu ở lại trực nhật, thời tiết oi bức oi bức, người trong phòng nhoáng cái đã đi hơn một nửa, lưu lại cũng đang thu thập sách vở.
Nắng hoàng hôn chiếu xuống mặt bàn, rõ ràng có thể nhìn thấu bụi trong không khí, ánh nắng chới tới nam sinh ngồi bàn cuối cùng, đầu đinh ghé vào bàn, làn da màu đồng cùng đồng phục hơi bẩn, an an tĩnh tĩnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882434/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.