Hóa ra hắn nói báo ân là giả, là rắn nhỏ được hắn cứu, không phải rắn nhỏ cứu hắn.
Tốt với nàng như vậy, hóa ra cũng là vì con rắn kia.
Khuôn mặt tái nhợt của Thẩm Ngư càng lúc càng trong suốt, trên người vô lực và đau nhức làm cô nằm xuống, nhắm hai mắt lại.
【 Đừng cố diễn a, tiến độ đã đến 94%, lập tức kết thúc! 】
"Ta cảm thấy mệt mỏi quá......"
【 Ai bảo cô uống loại thuốc đó, khó chịu chưa. 】
"......"
Thời gian trôi nhanh, ngày Thẩm Ngư sắp chết, Bạc Tàn Nhẫn vẫn chưa xuất hiện, Bạc Ngôn Thần ngồi trên đầu giường, nhìn nàng nhưng mình lại bất lực.
Có phải người kia tới, nàng mới không chết?
Ngón tay Bạc Ngôn Thần ấn trên nốt ruồi, "Xuất hiện đi, ta đưa thân thể cho ngươi, ngươi mau ra đây."
Vô luận làm cách nào cũng không thấy có phản ứng, Bạc Ngôn Thần thấy nàng nhắm mắt lại, hơi thở mỏng manh, khủng hoảng từ đáy lòng trào ra.
Không thể chết được.
"Mục Vũ, đừng ngủ, nàng không thể ngủ!"
Cánh môi Thẩm Ngư khẽ nhúc nhích, suy yếu gọi, "A Ngôn, A Ngôn tới sao?"
Bạc Ngôn Thần run rẩy, "Hắn tới, nàng đừng ngủ."
Gương mặt của Thẩm Ngư gầy yếu, hốc mắt hãm sâu, không còn xinh đẹp như trước.
"A Ngôn, ta rất nhớ ngươi."
Bạc Ngôn Thần cứng đờ nhìn khuôn mặt nàng dán lên bàn tay hắn, nhìn nàng coi hắn thành người kia.
"Ta...... Ta không phải......"
"A Ngôn, Tiểu Ngư rất nhớ ngươi a, vì sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882425/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.