Nếu là trước kia, hắn nhất định sẽ cảm thấy sợ hãi, bởi vì hắn sợ người kia sẽ thương tổn rắn nhỏ.
Nhưng rắn nhỏ đã……
Hắn đi tới ngôi chùa đó, cũng không tìm được rắn nhỏ, nhưng may mắn, hắn cũng không nhìn thấy thi thể của rắn nhỏ.
Có phải rắn nhỏ còn chưa chết, chỉ là vào rừng rậm, trở lại nơi trước kia mình sống.
Lời nói của người hầu làm hắn khiếp sợ, sao người kia lại đối xử với nữ tử đó như thê tử? Không phải người kia vẫn luôn lấy tàn bạo máu lạnh là chủ sao? Không nghĩ tới cũng sẽ thích một người, còn ôn nhu như vậy.
“Nữ tử kia hiện tại ở đâu?”
“Ở bên cạnh tẩm cung.”
“Được rồi, ngươi đi xuống đi.”
*
Thẩm Ngư tỉnh lại mặc quần áo ra cửa, tìm thật lâu cũng không tìm thấy A Ngôn.
Cho đến khi đi vào giữa rừng trúc, nhìn thấy một bóng dáng mơ hồ.
Gió nhẹ thổi qua, Thẩm Ngư từng bước một tới gần, bước chân nhẹ nhàng chậm chạp đạp trên lá trúc, đi tới bóng dáng quen thuộc kia.
Nam nhân một thân bạch sam đưa lưng về phía nàng, trước mặt là một bức tranh, vài sợi tóc theo gió bay lên, khuôn mặt hiện ra trước mắt, theo hắn ngẩng đầu, con ngươi màu đen khẽ nâng, đôi mắt thâm thúy, cái mũi cao thẳng dưới ánh chiều tà vẽ ra một người cong hoàn mỹ.
“A Ngôn!”
Thẩm Ngư vui sướng chạy đến trước mặt, nghiêng đầu gọi.
Nam nhân cứng người lại, đầu ong ong chấn động, mừng như điên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882418/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.