Tú bà thấy người đều đến đông đủ, bắt đầu để các nàng múa thử.
Mục Tuyết chưa từng học múa, chỉ có thể dựa vào trí nhớ bản năng nhảy theo mọi người, nhưng Mục Vũ lại không được, nàng quên mất tất cả ký ức, dừng nói khiêu vũ?
Tú bà bất mãn đi tới, khi nhìn thấy khuôn mặt của Mục Vũ, hơi sửng sốt, hỏi Mục Tuyết: “Đây là?”
Mục Tuyết hành lễ: “Đây là người tú bà bảo ta mang về học quy củ.”
Tú bà không thể tin được, sửu bát quái trước mặt là nữ hài lúc đí, không khỏi nhíu mày lui về phía sau một bước nói: “Làm nàng đứng cuối cùng.”
Lời nói của tú bà có nghĩa đã từ bỏ nàng, dứt lời bà ta đi về phía trước lại nhìn nữ hài vài lần, thầm nghĩ chẳng lẽ là ánh sáng quá mờ, xem lóa mắt, coi sửu bát quái thành mỹ nữ, thật là lãng phí bạc, sớm biết như vậy, bà ta cũng sẽ không mua nàng.
Mục Tuyết áp xuống chút áy náy trong lòng, nói với Mục Vũ vẻ mặt mờ mịt: “Muội muội, ngươi đừng nhảy, qua bên kia nghỉ ngơi đi.”
Dù sao nàng cũng là nữ chủ, kiểu gì về sau cũng sẽ sống tốt, nàng ta chỉ là cướp đoạt chút quang hoàn của nữ chủ mà thôi, nghĩ như vậy, trong lòng nàng ta cũng bình thường trở lại.
Mục Vũ đầy mặt tín nhiệm gật đầu, nghe lời ngồi vào một bên.
【 Ký chủ, Bạc Ngôn Thần cũng tới đây. 】
Ngồi ở trong một góc Mục Vũ cũng chính là Thẩm Ngư rũ xuống mí mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882403/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.