Thời gian kế tiếp, nam hài ngồi trên đệm hương bồ chép kinh Phật, rắn nhỏ nhảy tới nhảy lui trong phòng, không an phận chút nào
“A Ngôn ~ A Ngôn ~ ngươi chép xong chưa?”
Sắp xong rồi.
“A Ngôn ~ ngươi xem cái cục đá kia nhìn chằm chằm vào chúng ta nha.”
Kia không phải cục đá! Là tượng Phật!
Nam hài mỗi lần chép xong một đoạn liền phải ngẩng đầu nhìn đôi mắt của rắn nhỏ, hắn chỉ có thể từ trong ánh mắt nó nhìn được nó đang nói gì.
Lần này, nam hài ngay cả một nửa cũng chưa chép xong, nếu là trước kia, đã sớm chép xong hơn một nửa.
Nhưng hắn cảm thấy bên cạnh có rắn nhỏ nói chuyện với hắn, một chút cũng không phiền, đặc biệt thú vị.
Cái đuôi của rân nhỏ vòng trên xà nhà, vung tới vung đi, đối diện với đôi mắt nam hài rồi nói: “A Ngôn, ngươi xem ta, lợi hại đi ~”
Nam hài cười nhạt gật đầu, “Lợi hại.”
Tâm tính của rắn nhỏ giống như một đứa trẻ,, nam hài bỗng nhiên có điều nghi ngờ, buột miệng thốt ra: “Tiểu Ngư, ngươi là thư hay là hùng……?”
(Thư = cái, hùng = đực)
Nhớ tới mấy ngày nay ở chug với rắn nhỏ, khuôn mặt nam hài đỏ lên, nếu là rắn nhỏ là giống cái, vậy không phải hắn còn chiếm tiện nghi của nó.
Tuy nói rắn nhỏ chỉ là động vật, nhưng mấy ngày này nam hài đã coi nó như người mà đối xử.
Rắn nhỏ đong đưa trên xà nhà, mênh mông chớp mắt, “Ta là thư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882391/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.