Từ nhỏ nam hài được bà vú nuôi lớn, bà vú giản dị thiện lương, nam hài được bà nuôi lớn tự nhiên sẽ được ảnh hưởng, nhìn rắn nhỏ, nó căn bản không hiểu nhân gian thế sự.
“Sinh mệnh của mỗi người đều quan trọng, Tiểu Ngư, ở nơi này, ngươi không thể thương tổn bất luận một người nào.” Nam hài nói.
Vẻ mặt rắn nhỏ mờ mịt, “Nếu người khác thương tổn chúng ta đâu?”
Sau đó, nam hài nói những chuyện mình hiểu cho nó.
Hắn vẫn còn nhỏ, cũng không hiểu nhiều chuyện như vậy, chỉ có thể nói những điều mình biết cho rắn nhỏ.
Rắn nhỏ nghe hắn nói xong, mới nói: “Chúng ta không thể bắt nạt người khác, nhưng nếu người khác bắt nạt chúng ta, thì khác.”
Nam hài gật đầu.
Rắn nhỏ miễn cưỡng tiêu hóa xong những lời này, nghĩ đến chuyện của hắn: “A Ngôn, ngươi đi rừng rậm hái loại thuốc gì a?”
Nam hài: “Thanh linh thảo.”
Đôi mắt rắn nhỏ sáng ngời, loại thuốc này không phải mọc ở vách núi sao, “Hóa ra hôm qua A Ngôn đi tìm loại thuốc này a, ta biết ở đâu, ta có thể giúp ngươi hái, ngươi chờ ta nha, A Ngôn.” Dứt lời, thân hình rắn nhỏ nhanh chóng biến mất trong phòng.
Nam hài vừa muốn nói chuyện, rắn nhỏ đã không thấy, đuổi theo chạy đến cửa chùa, cũng chưa thấy bóng dáng.
Con rắn nhỏ này, nói cái gì là cái gì, cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện.
Sắc trời càng lúc ảm đạm, mây đen nghìn nghịt bao phủ một tầng sương, đây là điềm báo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882385/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.