Thiếu niên tuấn mỹ cầm ô, một người con gái đứng bên cạnh, tướng mạo đẹp mà ôn nhu, hai người đứng chung một chỗ, làm Thẩm Ngư đỏ hai mắt.
"Lại đây." Hà Nhất Trạch đứng trước mặt cô nói.
Thẩm Ngư nắm chặt hai tay, trên người lạnh lẽo cũng không cảm giác được, chỉ còn lại mãnh liệt phẫn nộ cùng chua xót.
Cô ở đây đợi hắn nửa tiếng, thổi nửa tiếng gió lạnh, chờ đợi lại là hắn và Nhan Sanh đứng chung một chỗ, nhàn hạ thoải mái giống như đi hẹn hò.
"Thẩm Ngư, ô này rất lớn, cậu mau tới đây đi, ngoài trời rất lạnh đó." Nhan Sanh hai má đỏ ửng, thẹn thùng nhìn thoáng qua Hà Nhất Trạch, cúi đầu.
Thẩm Ngư buông tay, giận quá hóa cười: "Thôi, chiếc ô này cũng quá nhỏ, tôi một cái bóng đen đi làm làm gì, đúng không, anh trai."
Dứt lời, Thẩm Ngư đội mũ áo, biến mất trong màn mưa.
Nhan Sanh giật mình, ngẩng đầu nhìn Hà Nhất Trạch, lại nhìn thấy hắn sắc mặt âm trầm, đầu quả tim run lên, nhỏ giọng kêu: " Nhất Trạch......"
Hà Nhất Trạch hít sâu một hơi, đưa ô cho cô ta, nói: "Cảm ơn ô của cậu, tôi về đây." Xoay người cũng biến mất trong màn mưa.
Nhan Sanh nắm chặt ô, sắc mặt trắng bệch.
*
Thẩm Ngư chạy về nhà cả người đã ướt sũng, cởi giày để chân trần đi vào phòng.
"Tiểu Ngư?" Hà mẫu từ trên sô pha đứng dậy, nhìn thấy người cô ướt sũng, kinh ngạc hô: "Con không mang ô sao? Tiểu Ngư a, mau vào trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882352/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.