Cha Thẩm lại nghiêm túc với Thẩm Ngư, "Trước tuần cô đã nói với cha tình hình học tập của con, kỳ thi lần này phài làm tốt, bằng không nghỉ hè không cho con đi chơi."
"A? Cha sao có thể như vậy!" Thẩm Ngư a một tiếng, ủ rũ cụp đuôi thở dài.
Thẩm phụ nắm tay Hà mẫu cười đi xa.
Uể oải đi theo phía sau Hà Nhất Trạch, nhỏ giọng thử hỏi: "Anh, anh có thể dạy kèm cho em không a?"
Ngay sau đó lại bỏ them một câu: "Nếu quấy rầy anh, thì thôi vậy."
Hà Nhất Trạch không nói chuyện, liếc nhìn cô một cái, nhìn đôi mắt chờ mong của cô.
Khi Thẩm Ngư cho rằng không cơ hội, người nọ mới nói: "Được."
"Ha ha ha, thật tốt quá." Thẩm Ngư kinh hô, vui vẻ quơ chân múa tay.
Tâm tư cũng không đặt lên việc học bổ túc, thật cẩn thận giấu trong lòng, Thẩm Ngư điểm mũi chân đi bên cạnh Hà Nhất Trạch.
Tiếng cười thanh thuy của người con gái vang lên trong ngõ nhỏ, mang theo ma pháp làm người ta cảm thấy vui vẻ.
Càng đi vào trong, con đường càng tối, bóng đèn trên đường không biết lúc nào bị hỏng, Thẩm Ngư nhắm mắt lại hít sâu một hơi.
Tới cơ hội khảo nghiệm kỹ thuật diễn rồi, gia tăng cảm tình với anh trai.
"Em sợ tối...... Anh......" Thẩm Ngư giả vờ sợ hãi, thân thể nhích về phía Hà Nhất Trạch.
Hà Nhất Trạch móc di động ra, mở đèn pin, chiếu sáng con đường phía trước.
"Oa, sao em lại quên mất di động chứ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882348/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.