Vương Triết không để ý xua tay, ánh mắt lướt qua mấy quyển sách, kinh ngạc nói: “Cậu cũng tham gia cuộc thi diễn thuyết lần này à?”
Thẩm Ngư thẹn thùng gật gật đầu, “Ừm.”
Vương Triết: “Vậy thật tốt quá, cậu thật giỏi, học tốt như vậy, còn diễn thuyết, đúng là thiên tài.”
Thẩm Ngư không ngừng xua tay, “Không có, Tớ… tớ nói chuyện không nhanh nhẹn, cũng không biết giao lưu với người khác, đành dựa vào cuộc thi lâng này luyện tập, tớ không lợi hại……”
Vương triết nghe vậy sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt mất mát của cô, đột nhiên cười nói: “Vậy tớ dạy cậu có được không, tuy rằng tớ học không tốt lắm, nhưng mà diễn thuyết tớ rất rõ.”
Thẩm Ngư kinh hỉ ngước mắt, đôi mắt ngập nước tràn đầy vui sướng xuyên qua mắt kính, “Thật sao?”
Vương Triết thấy thế, trái tim đập nhạn, bỗng chốc dời đi ánh mắt, cười cười gãi đầu, “Ừ.”
“Cảm ơn cậu.”
Thẩm Ngư cong cong mắt, trên mặt tràn đầy tươi cười.
Ánh nắng chiếu xuống khuôn mặt cô, nhu hòa làm người rung động.
Từ ngày đó sau khi học xong, hai người luôn cùng nhau thảo thuận về cuộc thi.
【 Hảo cảm độ của người qua đường Giáp đã full, chúc mừng ký chủ chúc mừng ký chủ. 】
Thẩm Ngư mỉm cười.
Hệ thống đốt một ngọn nến cho người qua đường Giáp.
Thời gian đó kéo dài tới trước ngày thi đất một ngày, hai người đang đi trên hành lang.
Vương triết vừa định nói chuyện, chuông điện thoại của Thẩm Ngư lại vang lên.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/1882334/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.