Vừa mới nói xong, lại nhìn thấy khuôn mặt gần trong gang tấc của cô bé, con ngươi lập tức co rụt lạo, lui về phía sau một bước cách xa cô. 
Thẩm Ngư không phát hiện dị thường của hắn, nghĩ mấy người kia đã chạy gần đến đây, nói với hắn: “Cậu đi theo tôi.” 
Dứt lời, cô đi về phía đầu ngõ, đi đến chỗ rẽ, thật cẩn thận ló đầu ra, quả nhiên nhìn thấy một người áo đen đi về phía này. 
Thẩm Ngư vội vàng kéo Mộ Cung Mặc chạy vào trong, chạy đến chỗ thùng rác ngồi xổm xuống. 
Mộ Cung Mặc ngửi thấy mùi rác rưởi, định đứng lên nhưng bị Thẩm Ngư bên cạnh kéo xuống, còn bị bịt kín miệng. 
Vừa muốn giãy giụa, lại nghe thấy những tiếng bước chân vội vàng, càng đi càng gần, dừng lại tại chỗ thùng rác mà bọn họ đang ngồi. 
Mộ Cung Mặc kinh ngạc, từ giữa hai khe hở của thùng rác, hân nhìn thấy bóng đen đi tới đi lui. 
“Mẹ nó, rõ ràng em vừa mới nhìn thấy đứa bé kia, nháy mắt đã không thấy đâu!” 
“Vâng vâng vâng, lão đại, em đã biết.” 
Dứt lời, tiếng bước chân càng lúc càng xa, rời đi. 
Thẩm Ngư nhìn nhìn bốn phía, sau khi an toàn, vừa muốn trêu chọc người bên cạnh một chút,cúi đầu lại nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của hắn. 
Nhấp nhấp miệng, Thẩm Ngư duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: “Không có việc gì, người kia đã đi rồi.” 
Mộ Cung Mặc ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi cùng hoang mang, “Đứa bé người kia muốn tìm là tôi sao?” 
Thẩm Ngư: “Cậu nói xem?” 
Mộ Cung Mặc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-xin-can-than/147362/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.