Gió mạnh thổi vù, cát đá tung mình theo gió, bầu trời xám xịt nặng nề, cả thế giới khoác lên mình chiếc áo ngột ngạt.
Dưới bầu trời là sa mạc mênh mông, nơi đó đất cát đá trải dài, thi thoảng có thể nhìn thấy côn trùng chui lên từ dưới cát rồi lại nhanh chóng rụt vào.
“Ư…”
Một tiếng rên rỉ đầy đau đớn vang lên, người bị cát đá vùi lấp quá nửa cử động, cuối cùng cũng cũng thoát khỏi trạng thái mê man.
Giản Lục mở mắt ra, đập vào mắt là không gian màu xám thiếu sức sống của cát và sỏi, đôi mắt cậu ngẩn ngơ ít phút trước miền không gian tưởng chừng như bất tận này, vì tri giác đã phục hồi nên cậu cảm nhận được cơ thể mình khác thường, toàn thân đau nhức đến mức không thể cử động thì không nói làm gì, khó chịu nhất là cảm giác vừa đau vừa tê như bị côn trùng cắn, khiến cậu tỉnh táo hẳn.
Khi tỉnh lại, cậu nhận thức được tình trạng của mình lúc này, nửa người dưới bị cát xám vùi lấp, nhìn thoáng qua gió cát xung quanh là biết chắc chắn cậu hôn mê đã lâu rồi, gió thổi khiến từng lớp cát phủ lên người cậu. May mà tỉnh sớm, chưa thảm đến mức bị cát vùi kín, không thì có mà chết ngạt giữa lúc hôn mê.
Sau khi ho khan một tiếng, phun ra một ngụm máu ứ đọng, việc đầu tiên Giản Lục làm là quan sát tình hình xung quanh, giữa thế giới mênh mông của cát, ngoài cậu ra thì không thấy bóng dáng của người thứ hai, cũng chẳng thấy Hynes đâu.
Cậu hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-thanh-ky-si/1758212/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.