Chương trước
Chương sau
Khi Giản Lục bị Hynes đánh thức, ngoài ánh sáng tỏa ra từ chiếc đèn phép trong phòng, cả thế giới vẫn chìm trong màn đêm.
“Giản, sắp bình minh rồi.” Hynes dựng cậu dậy, nhanh nhẹn đưa quần áo cho cậu: “Chúng ta đi thôi.”
Giản Lục không mở nổi mắt, gần đây cậu cứ cắm mặt trong phòng thí nghiệm học chế thuốc với Harris, thời gian nghỉ ngơi mỗi ngày chưa đến bốn giờ, lúc thường đều dùng thuốc để nâng cao tinh thần. Tối qua bị Hynes cưỡng chế kéo đi ngủ, mệt mỏi bị đè nén lúc trước lập tức bùng nổ, khiến cậu thiếu điều chỉ muốn ngủ luôn không dậy nữa.
Ôm quần áo, Giản Lục mơ mơ màng màng vào phòng thay đồ, có người đi theo mình cũng không biết, cậu máy móc thay áo ngủ đang mặc, tay đặt trên cúc áo phép nhưng không sao cài được, rồi có một bàn tay giúp cậu cài cúc áo, chỉnh trang cổ áo.
“Giản, đi thôi.”
“Ừ, ừ…”
Trong phòng hơi tối nhưng không ảnh hưởng gì đến Hynes cả. Y có thể nhìn rõ mồn một khuôn mặt đẹp đến tinh xảo của thanh niên đứng cạnh, và dáng vẻ ngây ngô vì chưa tỉnh hẳn đối lập hoàn toàn với vẻ lạnh lùng thản nhiên thường ngày của cậu.
Thật ra cậu chẳng những không phải người lạnh lùng mà còn rất dịu dàng, chẳng qua tại lúc không nói chuyện, khuôn mặt cậu sẽ khiến người khác cảm thấy cậu lạnh lùng không vướng bụi trần.
Y hít thật sâu để kìm nén khao khát muốn ôm người này lại, đoạn lấy một lọ thuốc nâng cao tinh thần tiện tay lấy ở chỗ Harris ra đút cho cậu.
Uống thuốc xong, tất cả mệt mỏi của Giản Lục đều tan biến hết, tươi tỉnh cả người, nói với Hynes: “Hynes, cảm ơn nhé.”
Hynes vừa kéo cậu ra ban công vừa nói: “Giản, anh không nên cố quá như vậy, anh cần nghỉ ngơi điều độ mới tốt cho sức khỏe.”
“Bây giờ chưa được.” Giản Lục đã có kế hoạch: “Chúng ta sắp về Remulas, không còn nhiều thời gian cho ta, ta phải dốc hết sức học hỏi ngài Harris, sau này rất khó có cơ hội như vậy.”
Thông thường các Bậc thầy Dược sư đều là người được các thế lực đào tạo và cung phụng, không thì cũng là thành viên của Hiệp hội Y dược, gặp còn khó chứ đừng nói đến chuyện xin chỉ dạy. Giản Lục học phép thuật là chính, bùa phép và dược liệu chỉ để hỗ trợ, hơn nữa cậu không có tài trong việc chế thuốc cho lắm, năng lực chỉ ở tầm trung, tất nhiên không được những Bậc thầy Dược sư đó coi trọng hay chịu hạ mình dạy cậu.
Vậy nên bây chẳng mấy khi có một Bậc thầy Dược sư dốc lòng dạy dỗ mình, tất nhiên Giản Lục phải nắm bắt cơ hội rồi.
Thật ra cậu rất muốn chỉ dậm chân một cái đã thật ngầu thật oai phong, khiến những bậc thầy lừng danh kia phải khóc lóc cầu xin được nhận cậu làm học trò, nhưng tiếc rằng điều này chỉ có trong truyện, không xảy ra ngoài đời thực.
Hynes cũng hiểu ý cậu, y đâu thể không cho Giản Lục đi học, thế nên đành hậm hực câm miệng.
Bước ra ban công, ngoài kia là bóng tối mịt mù xòe tay không nhìn rõ năm ngón.
Chỉ chốc lát, ánh sáng xé rách tấm mành đen đang bao trùm bầu trời, cá Annabis từ dưới biển tung mình lên không trung, không gian trở nên muôn màu muôn sắc.
“Giản, đi thôi.”
Hynes kéo Giản Lục nhảy từ ban công xuống một tảng đá to phía dưới, ngậm một viên kẹo phép thuật, hai người nhảy xuống biển trong những tiếng sóng vỗ bờ.
Trước khi lặn xuống nước, thiếu niên tóc vàng quay đầu liếc nhìn ngôi biệt thự khuất trong màn đêm, những cảm xúc khó nói lướt qua đôi mắt.
“Cậu chủ, có phải cậu ấy đã phát hiện ra chúng ta không?” Một giọng nói bối rối cất lên.
Trên ban công một căn phòng ở tầng hai, Rius nhìn hai người nhảy xuống biển, đành quay sang nhìn người bên cạnh.
“Đó là chuyện rất bình thường.” Joyce đáp với vẻ bình tĩnh, với tính cảnh giác cao của Hynes, chắc chắn đã phát hiện ra họ.
“Họ muốn đi đâu? Liệu…”
“Đừng lo, họ khá mạnh, sẽ không sao đâu.” Joyce rất tin vào thực lực của Hynes.
Rius dậm chân: “Cậu chủ, chẳng lẽ cậu không tò mò họ đi đâu à? Hình như ngài Stuttgart đã phát hiện ra gì đó.”
“Thì đã sao chứ?” Cá Annabis điểm tô cho bầu trời đêm, biến thế giới thành một khung trời lộng lẫy, dưới ánh sáng kỳ ảo, khuôn mặt nhợt nhạt của Joyce trở nên dịu dàng, hắn cười giòn giã nhìn biển đêm rực rỡ: “Thương hội Griffin phát triển vậy là đủ rồi, không cần thêm nữa, không có lợi cho thương hội.”
Rius nghe vậy thì hiểu rằng cậu chủ nhà mình định khoanh tay đứng nhìn, dù hai người kia có phát hiện kho báu gì ở đảo Tarantas cũng không tranh đoạt.
Hắn thấy hơi tiếc, phải biết rằng trong cuộc chiến giữa các vị Thần, cả đại lục Olaven đều là chiến trường, rất nhiều vị Thần trên Thượng giới đã ngã xuống tại đại lục Olaven, tạo thành mộ Thần, qua mấy nghìn năm, mỗi mộ Thần được phát hiện đều mang lại kết quả ngoài mong đợi, rất nhiều lính đánh thuê cũng phát tài nhờ thế.
Hắn từng nghe người ta đồn rằng dưới tầng sâu nhất của đảo Tarantas có bí mật nào đó, nhưng đại đa số đều cho rằng đây là chiêu trò hút khách mà đảo Tarantas bịa ra, dù có người tin là thật muốn đi thăm dò nghiên cứu thì cũng vì không đủ năng lực, chịu thua trước sức nước không biết vì sao lại xuất hiện dưới đảo, dần dà cũng chẳng còn ai thăm dò nữa.
Rius không ngờ lá gan của Hynes to đến vậy.
Hynes, người được cho là có lá gan rất lớn, bấy giờ đang kéo Giản Lục đến rừng cây thủy sinh màu đỏ, đàn cá Annabis lũ lượt bơi qua họ, dưới đáy biển hướng về không trung, từ xa nhìn lại như một dải ngân hà lộng lẫy, trải dài tít tắp.
Đến rừng cây thủy sinh, Hynes tiếp tục kéo Giản Lục vào trong.
Biển đêm khoác lên mình vẻ đẹp lộng lẫy mà ban ngày không có, nhưng vì thiếu ánh sáng nên thêm phần kỳ bí. Rõ ràng lúc trước đã đến đây, và sức mạnh tinh thần của Pháp sư càng cao, trí nhớ sẽ càng tốt, trí nhớ của Giản Lục chẳng kém tí nào, nhưng bấy giờ cậu lại thấy cánh rừng này vô cùng xa lạ.
Hynes nhìn cậu, hơi hé miệng, một chuỗi bong bóng phụt ra.
Chắc y muốn nói gì đó, Giản Lục dùng suy nghĩ tạo một chiếc lồng phép thuật bọc lấy hai người, ngăn nước biển ở ngoài.
“Giản, đây là cánh rừng sống, chỉ lúc bình minh chúng mới hoạt động.” Hynes nói: “Lát nữa dù nhìn thấy gì anh cũng đừng bận tâm, chỉ cần đi theo em là được.”
Giản Lục gật đầu.
Thấy cậu không hỏi han mà tin tưởng chẳng chút nghi ngờ khiến y ấm lòng, dường như có một thứ nóng bỏng đang sinh sôi, khiến trái tim y như sắp nổ tung, khát khao được làm một điều gì đó.
Hynes hít thật sâu, giờ chưa phải lúc.
Khi họ vào rừng, bóng tối lấp tức bủa vây, thậm chí Giản Lục cảm thấy họ đang bị một vật gì đó theo dõi, cậu đột ngột quay đầu, bắt gặp một bóng đen to lớn đang tiếp cận họ. Nhìn thật kỹ, nhận ra hình như nó chính là bóng đen to lớn họ gặp trong biển vào đêm đầu đến đảo Tarantas, lúc đó nó chỉ khạc ra một tia nước đã đẩy hai người họ đi thật xa, bơi đến hừng đông mới về đến đảo Tarantas.
Đây là một con quái vật biển khổng lồ.
Cơ mặt Giản Lục hơi co giật, cậu đâu nghe nói vùng biển gần đảo Tarantas có quái vật biển sinh sống.
Nhìn kỹ con quái vật biển không rõ hình thù nọ hồi lâu, Giản Lục mới dời tầm mắt nhìn sang Hynes ngay cạnh đang dẫn cậu di chuyển trong rừng cây thủy sinh, y như không cảm thấy gì, vẫn kiên định tiến về phía trước. Nước biển bao quanh người họ, dù nắm tay cũng gần như không cảm giác được, thậm chí còn khiến cậu cho rằng Hynes không ở bên cạnh mình.
Giản Lục nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra thì vô cùng tỉnh táo.
Đi trong rừng cây thủy sinh ba giờ, Giản Lục nhận ra bóng đen nọ bám theo họ, trong hoàn cảnh xung quanh đều là nước biển, phải dựa vào nước biển để cảm nhận động tĩnh xung quanh, những gợn nước đều đặn ập đến chứng minh bóng đen đang tiếp cận họ thực sự tồn tại.
Cảm giác bị một con quái vật biển theo dõi rất tồi tệ.
Đột nhiên Hynes kéo tay cậu chạy đi.
Ngay lúc họ bắt đầu chạy, nước biển xung quanh tạo thành một dòng xoáy, rừng cây đỏ dồn dập chạy trốn.
Nhìn đám cây vốn bất động bỗng biết tránh né nguy hiểm như người, Giản Lục có cảm giác được mở mang tầm mắt, rõ ràng chúng không phải người cây nhưng vẫn có thể di động theo ý mình, đúng là quá tuyệt vời, bảo sao Hynes nói đây là rừng cây sống.
Áp lực nước biển khiến hai người rất khó di chuyển, Hynes xử lí nhanh gọn bằng cách ôm Giản Lục vào lòng, khi đám nước vẩn đục mà bóng đen đằng sau phun ra sắp nuốt chửng lấy họ, Hynes nhảy vào giữa mấy cây thủy sinh, rồi bị một lực hút kéo vào một hang động dẫn vào lòng đất được cây cối vây quanh.
Càng xuống sâu áp lực nước biển càng lớn, nước biển vốn lững lờ giờ như nước sông chảy xiết, chảy mạnh về một phía, Giản Lục tạo một khiên phép thuật bảo vệ hai người, khiên phép thuật lắc qua lắc lại, bị dòng nước đẩy về nơi nào không rõ.
Khi dòng nước dần yên ả lại, Giản Lục quan sát xung quanh, phát hiện họ vẫn ở trong một hang động dẫn xuống dưới, lòng hang rất rộng, khoảng tầm mười mét, mọc một loại rong biển phát ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu sáng xung quanh. Ngoài ra họ còn nhìn thấy một loài cá kỳ lạ to chừng ngón tay đang bơi lên trên, đuôi chúng sáng như đom đóm.
“Đây là cá Annabis.” Hynes nói với Giản Lục.
Giản Lục ngạc nhiên lắm.
Hình ảnh cá Annabis tung mình vào không trung, thưởng thức từ xa thì rõ là lộng lẫy, khi đến gần mới phát hiện loài cá này có ngoại hình dị dạng, thậm chí có thể coi là xấu, thật sự không biết phải dùng từ nào để miêu tả chúng nữa, vừa không giống cá, lại chẳng giống sinh vật thân mềm, hình dạng không cố định, nếu không thấy đôi mắt của chúng thì còn không phận biệt được đầu với đuôi, màu xám, còn có một đôi cánh mỏng trong suốt vừa ngắn vừa nhỏ, chắc chính đôi cánh trong suốt này đã giúp chúng bay lên trời.
Trong lúc Giản Lục ngắm nhìn cận cảnh loài cá xấu xí, Hynes bỗng kéo cậu lặn nhanh xuống dưới.
Giản Lục cảm nhận được áp lực trên đầu, mặt hơi biến sắc, lập tức gia cố lồng phép thuật trở nên to và vững chãi hết cỡ.
Tiếng ầm vang lên, hai người bị gợn nước không tên ở phía trên đẩy xuống đáy biển, họ xoay tròn trong nước, không phân biệt được phương hướng nữa. Giản Lục chỉ có thể dựa vào bản năng giữ cho lồng phép thuật không vỡ, còn được Hynes dẫn đi đâu thì không rõ lắm.
Mãi đến khi áp lực đột nhiên giảm đi, “rào”, Giản Lục được kéo ra khỏi mặt nước, lồng ngực khó chịu co thắt khiến cậu ho sù sụ, đẩy luồng khí trong phổi ra ngoài.
“Giản, anh có sao không?” Hynes vỗ lưng cho cậu, ánh mắt đầy quan tâm và lo lắng.
Giản Lục ho một lát mới ngồi dậy, nâng tay vén tóc ướt trên mặt, bỗng chốc ngơ ngác khi thấy cảnh vật xung quanh.
Họ đến một nơi như cung điện pha lê của Rồng nước vậy.
Trong tầm mắt là một cung điện to lớn với những chiếc cột chạm trổ hình dáng các loài quái vật biển, lụa mỏng bồng bềnh xung quanh được làm từ vây đuôi của loài quái vật biển hung dữ nhất, sau tấm lụa, có thể nhìn thấy nước biển xanh ngắt được ngăn cách bởi màn chắn vô hình và các loài cá sặc sỡ đang bơi lội.
“Đây là đâu?”
Hynes nhìn cậu chăm chú, hời hợt rằng: “Cung điện của Nữ thần biển cả Annabis.”
“Annabis…” Giản Lục ngẩn người, sau đó nhìn y: “Sao cậu phát hiện ra nơi này?”
Hynes cười với cậu: “Tất nhiên là có kẻ dẫn em đến.” Nói đoạn, y phất tay, trong tay xuất hiện một hòn đá pha lê màu xanh nước biển to bằng nắm tay, bên trong như có một lớp sương mù chuyển động, đẹp mắt vô cùng.
“Đừng giả chết, ra đi.” Hynes thô bạo ném hòn đá pha lê xuống đất.
Giản Lục có thể nhìn thấy sương mù trắng trong hòn đá pha lê dần ngưng tụ thành một đôi mắt, bị đôi mắt này nhìn vào có cảm giác rợn người như đang đọc truyện kinh dị.
“Đây là…”
“Thần cách mà Nữ thần Annabis để lại ở cõi phàm.” Hynes nói thẳng không kiêng nể gì, y không hề sợ hãi khi đối xử thô bạo với Thần cách của một Nữ thần mà một người phàm nên có, thản nhiên như thể đó là một sinh vậy yếu ớt đến mức y bóp nhẹ là chết.
Giản Lục đã không biết phải nói gì, cậu không ngờ Hynes lại tìm được thứ này, nhưng ngẫm lại, việc phát hiện cung điện dưới đáy biển của Nữ thần có lẽ cũng do Hynes ép nó dẫn đến. Không thì với năng lực của họ, còn lâu mới phát hiện cung điện Nữ thần chìm sâu dưới đáy đại dương chứ đừng nói đến chuyện vào được đây.
Đàn em hung hãn ngoài sức tưởng tượng, cậu cần im lặng một lát.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.