Hôm sau, phu nhân Griffin được đưa vào căn hầm ngầm nọ. Giản Lục và Hynes cùng vào, tuy chỉ cần Pháp sư là Giản Lục, nhưng Hynes không yên tâm nên muốn đi theo. Về việc này, Joyce tỏ vẻ mình hiểu. Giản Lục nhìn hắn với vẻ mặt không cảm xúc, trong lòng lại ngạc nhiên, hắn hiểu cái gì cơ? Tại hầm ngầm, trong một căn phòng được bày trí ấm cúng nhưng vẫn lộ rõ vẻ xa hoa, Giản Lục gặp vị Dược sư cao cấp của Thương hội Griffin, lọ thuốc làm từ hoa Máu là do hắn điều chế. Vị Dược sư này là một người đàn ông trung niên tuấn tú nhã nhặn, nhưng từ ánh mắt và những nếp nhăn nơi khóe mắt có thể đoán được thật ra hắn đã rất lớn tuổi, giữ được dáng vẻ trung niên có lẽ cũng nhờ thuốc cả. Da dẻ hắn nhợt nhạt như mắc bệnh, chắc là do quanh năm suốt tháng vùi mình trong phòng thí nghiệm không thấy ánh mặt trời, nghe nói rất nhiều Dược sư đều giống thế này. Joyce giới thiệu cho họ: “Đây là ngài Harris, một Bậc thầy Dược sư. Giới thiệu với ngài Harris, họ là bạn ta, đây là Jane Gruffudd, Pháp sư ánh sáng, còn đây là Hynes Stuttgart, Chiến sĩ đồng cấp chín.” Danh xưng “Bậc thầy” thông thường đều chỉ những kiện tướng có thành tựu xuất sắc ở một lĩnh vực nào đó. Chính Giản Lục cũng nghiên cứu về thuốc, từng vào Hiệp hội Dược sư mua dược liệu, nhưng xưa nay chưa từng nghe trong giới Dược sư có ai tên Harris, cái tên này quá sức bình thường, hoặc hắn là một Dược sư bình dân tự học thành tài, hoặc vì nguyên nhân nào đó mà sống ẩn dật. Nhưng Joyce đã nhắc cho họ biết vị này là “Bậc thầy”, hiển nhiên Giản Lục sẽ không tỏ vẻ bất lịch sự, cậu cung kính chào theo đúng lễ nghi. Trước đây Joyce từng nói, nếu có thể chữa khỏi bệnh của phu nhân Griffin, hắn sẵn lòng giới thiệu Giản Lục với vị Dược sư này để Giản Lục học hỏi. Giản Lục vẫn luôn tự học, đây chắc chắn là một cơ hội hiếm có. Phải thừa nhận rằng Joyce rất giỏi đoán lòng người, có lời hứa này rồi thì chẳng lo Giản Lục không giúp nữa. Harris nhìn hai người Giản Lục bằng ánh mắt đăm chiêu, tựa như đang đánh giá khả năng của hai người. Qua lời Joyce, hắn biết Giản Lục chính là Pháp sư ánh sáng họ cần trong quá trình chữa trị cho phu nhân Griffin, nay thấy mặt cậu trẻ măng, trong bụng ít nhiều cũng nghi ngờ thực lực của cậu, lo rằng năng lượng phép thuật của cậu không cầm cự nổi, vậy nên bấy giờ ánh mắt soi mói lạ thường. Nhưng đây là người Joyce đề cử nên hắn không nói bất cứ lời nào tỏ vẻ ta đây mà chỉ gật đầu với Joyce. Phu nhân Griffin đã mê man, nằm yên bất động trên giường, khuôn mặt tái nhợt nhưng bình yên, thoạt trông chỉ như đang ngủ. Harris cẩn thận lấy ra một lọ thuốc bằng thủy tinh, màu thuốc đỏ hơn máu, khi lọ nghiêng nhẹ, một giọt thuốc sền sệt sánh lên, không dính vào thân lọ mà nhẹ nhàng lăn tròn xuống như viên bi. Giản Lục chăm chú nhìn lọ thuốc nọ, cậu biết nó chính là loại thuốc cao cấp làm từ hoa Máu, màu sắc của nó quá quyến rũ, tạo nên vẻ đẹp khiến người khác khó lòng dời mắt. Harris nhìn Giản Lục, nói với cậu: “Đầu tiên, cậu dốc hết năng lượng phép thuật tu bổ gân mạch của phu nhân Griffin một lần, khi phu nhân Griffin dùng thuốc xong, gân của bà ấy sẽ vỡ vì không chịu nổi dược tính, lúc đó cần phép thuật ánh sáng chữa trị liên tục, có lẽ cần đến một lượng lớn phép thuật ánh sáng, cậu làm được chứ?” Giản Lục gật đầu, đến trước giường, nắm một cổ tay của phu nhân Griffin, năng lượng phép thuật màu trắng thoáng hiện, hóa thành một dòng chảy nhỏ len vào đường gân trên tay đi vào cơ thể bà. Mất một giờ để Giản Lục tu bổ xong gân mạch của phu nhân Griffin, việc này khiến sức mạnh tinh thần và năng lượng phép thuật của cậu tiêu hao không ít, dù sao thì gân mạch người phàm là một cấu trúc tinh vi của máu thịt, lúc đưa năng lượng phép thuật vào cần phải cẩn thận từng li từng tí, tránh việc mất tập trung rồi gây tổn thương cho cơ thể người bệnh. Trong lúc Harris chăm chú đút thuốc cho phu nhân Griffin, Giản Lục chạm một đầu ngón tay vào trán bà, năng lượng ánh sáng thánh khiết ôn hòa tỏa ra hết vòng này đến vòng khác, loại Thánh quang này có thể giảm bớt sự đau đớn của phu nhân Griffin trong quá trình chữa bệnh. Vì phải dùng một lượng lớn năng lượng phép thuật nên trán Giản Lục lấm tấm những giọt mồ hôi, Hynes đứng cạnh lau mồ hôi cho cậu, mắt đầy lo âu. Joyce và Harris nhìn chằm chằm phu nhân Griffin, khuôn mặt tái nhợt của bà nhanh chóng ửng đỏ như thiếu nữ đang yêu, nhưng vẻ mặt lại vô cùng đau đớn. Tuy liều thuốc làm từ hoa Máu hiệu nghiệm bậc nhất, nhưng cơ thể của phu nhân Griffin quá suy nhược, dược tính của hoa Máu đã quá sức chịu đựng của bà. Giản Lục phát hiện gân mạch trong người phu nhân Griffin bắt đầu xuất hiện tình trạng nứt vỡ, buộc phải gia tăng năng lượng phép thuật, một phần là để giúp bà xoa dịu, đồng thời số còn lại len vào cơ thể chữa trị những gân mạch bị tổn thương do dược tính. Giành giật từng phút giây một, Giản Lục tranh đấu với gân mạch liên tục nứt vỡ của phu nhân Griffin, cuối cùng cậu buộc phải vừa cầm đá năng lượng bổ sung, vừa phóng năng lượng phép thuật. “Khụ!” Bỗng, một ngụm máu đen phụt ra từ miệng phu nhân Griffin. Cùng lúc đó, luồng khí màu đen thoáng hiện quanh người phu nhân Griffin, Giản Lục bị luồng khí hung bạo ấy đẩy ra ngoài, được Hynes đỡ lấy kịp thời. Mặt cậu nhanh chóng lộ vẻ mệt mỏi, trên khóe môi mím chặt rỉ ra một dòng máu tươi, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ. “Giản!” “Mẹ!” Joyce lao lên giường, giang tay ra đỡ cơ thể yếu ớt chực đổ gục xuống của phu nhân Griffin, Harris lại gần kiểm tra tình trạng của bà. Sau khi kiểm tra cẩn thận, trên gương mặt nghiêm túc của Harris xuất hiện một nụ cười nhẹ nhõm, nói với Joyce: “Thành công rồi!” Joyce vui mừng khôn xiết, không biết nói gì, hắn nhẹ nhàng đặt phu nhân Griffin vẫn đang mê man trở lại giường rồi quay đầu nhìn sang hai người Giản Lục, khi thấy tình trạng của Giản Lục, niềm vui đã nhường chỗ cho sợ hãi: “Jane, cậu có sao không?” Giản Lục không còn hơi sức trả lời hắn, vừa nãy luồng khí hung bạo trên người phu nhân Griffin đã nghiền nát nội tạng của cậu, gần như không thở nổi, hai mắt đờ đẫn chẳng còn ý thức nữa. “Nội tạng của cậu ta nát rồi, mau đút lọ thuốc này cho cậu ta!” Harris có học thức uyên bác, vừa nhìn sơ qua đã hiểu rõ tình trạng của Giản Lục, lập tức ném một lọ thuốc màu xanh sang. Mặt mày Hynes tối sầm, nhanh chóng tháo nút gỗ bịt miệng lọ. Nhưng bấy giờ Giản Lục cắn chặt răng, máu tràn ra từ cả miệng cả mũi, không thể đút thuốc được. Y đành dốc thuốc vào miệng mình, rồi ôm mặt người trong ngực, cúi đầu kề sát vào dùng miệng mớm. Harris thấy vậy thì giật mình, sắc mặt trở nên kỳ lạ. Joyce nhướng mày, hắn đã nghĩ họ có quan hệ mờ ám từ trước nên rất bình thản. Giản Lục nhắm mắt, vệt máu trên mặt đã được Hynes lau sạch, nhưng khuôn mặt thường xuyên co giật cho thấy cậu đang trải qua một quá trình vô cùng đau đớn. Thấy cậu như vậy, mặt mày Hynes âm u như thể sẽ phát điên lên giết người bất cứ lúc nào. Joyce thấy thế sợ hãi, cũng có đôi chút áy náy, dù sao thì Giản Lục vì cứu mẹ mình mới thành ra thế này. “Hynes, Giản Lục cần thời gian hồi phục, cậu đưa cậu ấy vào phòng bên cạnh nghỉ ngơi đi.” Joyce cẩn trọng lựa lời, hai mắt nhìn chằm chằm vào thiếu niên tóc vàng, chỉ sợ y mất kiểm soát sẽ phá nát nơi này. Hợp tác với Hynes một lần tại Ngục Ma, hơn bất cứ ai, Joyce biết y để ý Giản Lục đến mức nào, nếu không phải đối phương cũng là nam, chỉ sợ y đã khăng khăng nhét cậu dưới cánh chim của mình cho bằng được. Y tôn trọng sự lựa chọn của Giản Lục, nhưng tôn trọng không có nghĩa là buông tay, chỉ tạm thời nhân nhượng mà thôi. Hynes bế Giản Lục đã ngất xỉu, bấy giờ ánh mắt của y đã không còn vẻ vờ vĩnh trước mặt Giản Lục như ngày thường mà trở nên lạnh lùng tàn bạo, như con thú dữ có thể tấn công người khác bất cứ lúc nào, chỉ nhìn một cái cũng đủ khiếp vía kinh hồn, không dám nhìn thêm. “Nhớ cho kỹ, ngươi nợ anh ấy.” Hynes nói một cách nhẹ nhàng, từng từ từng chữ vô cùng rõ ràng. Joyce im lặng nhìn y, sau đó đặt một tay lên ngực, hành lễ với họ. “Joyce Griffin thề với Thần Khế ước…” *** Khi Giản Lục tỉnh lại, cậu phát hiện đã là ba ngày sau. Cơn đau do nội tạng bị nghiền nát trước khi ngất xỉu dường như vẫn còn tồn tại khiến cậu không thở nổi, vì quá đau nên dù cơ thể đã khỏe mạnh nhưng cơn đau vẫn ăn sâu trong đầu, khiến cậu bỗng chốc không thở nổi. Đúng lúc này, có ai đó nâng đầu cậu lên rồi nắm lấy cằm cậu, một thứ mềm mại áp vào môi, hàm răng cắn chặt bị cạy ra, nước thuốc đắng chát với mùi vị kỳ lạ được đẩy vào trong miệng. Giản Lục mở choàng mắt, đối diện với đôi mắt xanh thẳm khép hờ. Tuy đã đoán trước, nhưng vừa mở mắt đã thấy cảnh này, Giản Lục vẫn có cảm giác thà chết còn hơn. “Giản, anh tỉnh rồi à?” Thiếu niên tóc vàng mừng rỡ nói, không hề cảm thấy có gì bất ổn. Giản Lục lặng thinh nhìn y nửa ngày, mới nói với giọng khàn khàn: “Cậu vừa làm gì?” “Mớm thuốc cho anh.” Giọng nam khản đặc cất lên, dừng một lát rồi tiếp tục nói: “Anh bị thương quá nặng, cứ cắn chặt răng mãi, không còn cách nào khác nên đành làm vậy.” Nhớ lại cảm giác đau đến nghẹt thở, Giản Lục biết khi mình bị đau sẽ theo phản xạ cắn chặt răng, Hyens không nói dối. Nhưng cậu vẫn thấy mất tự nhiên, có cảm giác từ khi lên đảo Tarantas, mối quan hệ giữa cậu và Hynes cứ dần mất đi sự trong sáng. Hai tên đàn ông lại đi làm mấy chuyện này, chết mất thôi! “Anh tỉnh là tốt rồi.” Hynes cười sung sướng, khuôn mặt tuấn tú như được phủ lên một vầng sáng vàng dịu: “Trong ba ngày anh hôn mê, em cứ lo mãi…” Nói rồi, y vùi mặt mình vào ngực cậu, ôm chặt eo cậu như đang sợ hãi. Giản Lục cứng đờ, sau cùng vẫn đưa tay vỗ về thiếu niên trong lòng, thẫn thờ nghĩ: Thôi, đã không biết xấu hổ nhiều lắm rồi, có thêm tí nữa cũng chả sao. Anh em mà! Sau khi Giản Lục tỉnh lại, tuy vẫn hơi yếu, nhưng tổng thể thì đã không sao, thuốc Harris cho là loại cao cấp, chữa nội thương cực tốt nên cậu mới không bị mất cái mạng nhỏ. Giản Lục vừa ăn cháo hải sản do Hynes tự tay nấu vừa hỏi: “Phu nhân Griffin sao rồi?” “Bà ấy tỉnh từ hôm qua, còn sớm hơn anh, hơn nữa không chỉ cơ thể khỏe mạnh mà còn may mắn nữa, mạch đấu khí bị hỏng từ lâu cũng lành lại, sau này có thể tiếp tục rèn luyện đấu khí.” Hynes thờ ơ nói, sâu trong đáy mắt lóe lên những tia tàn bạo. Giản Lục đang nhìn bát cháo hải sản nên không chú ý đến. Cháo này nấu từ quả gạo, lại thêm cá và hải sản tươi ngon của đảo Tarantas nên hương vị thơm ngon cực kỳ, dù bây giờ cậu không khỏe trong người nên hơi biếng ăn, nhưng cũng ăn được hai bát. Biết phu nhân Griffin đã khỏe lại, Giản Lục thầm thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng thì Joyce cũng về phe cậu, sau này dù nữ chính có làm gì đi chăng nữa, dù Joyce mắt mù gia nhập vào hậu cung của cô, thì Joyce cũng sẽ không giúp nữ chính xử lý Thánh tử Thần điện Ánh Sáng là cậu đây. Hệ thống có phần tóm tắt về phu nhân Griffin, đây cũng tạm xem là nhân vật trong cốt truyện, tuy xuất hiện không nhiều, nhưng Giản Lục cũng biết về cuộc đời của bà nên cậu mới quyết định ra tay giúp đỡ. Cơ thể của phu nhân Griffin suýt đã trông trụ được vì hoa Máu, Pháp sư Ánh Sáng Joyce mời tới không đủ năng lượng phép thuật để cầm cự, cuối cùng bà được nữ chính cứu. Nữ chính kế thừa một ít năng lượng của Nữ thần Bóng Tối, tuy ít ỏi nhưng mang lại cho cô rất nhiều lợi ích, nhờ năng lượng của Thần mà hấp thu được luồng khí bạo ngược trong người phu nhân Griffin. Từ khi nhìn thấy phần tóm tắt giới thiệu về phu nhân Griffin của hệ thống, Giản Lục biết ngay là sẽ có tình huống như vậy, bây giờ nữ chính và Joyce không dính líu gì đến nhau, càng tiện cho cậu làm việc. Theo cốt truyện ban đầu, Thánh tử Thần điện Ánh Sáng nhận được chúc phúc của Tinh linh, vậy nên không chọn trúng nhiệm vụ đến Ngục Ma thực tập mà là nhiệm vụ thực tập khác. Thế nên trong hành trình đến Ngục Ma của Joyce, ngoài hắn ra không ai sống sót, mãi đến khi gặp được nữ chính rồi hợp tác với cô mới lấy được hoa Máu, mất nhiều hơn mấy năm so với hiện tại. Thế nên Giản Lục như một yếu tố bất thình lình chen ngang khiến cốt truyện rối tung cả lên, phu nhân Griffin cũng khỏe lại sớm hơn mấy năm so với trong truyện. Lúc Giản Lục thư thái húp cháo dưới sự chăm sóc của Hynes thì Joyce tới. Joyce bước vào, trịnh trọng cúi chào Giản Lục, cảm ơn Giản Lục đã giúp đỡ lần này, sau khi hỏi thăm sức khỏe của cậu, hắn nói: “Ta không ngờ trong người mẹ còn ẩn chứa… ẩn chứa ma khí mới khiến cậu bị thương đến mức ấy, ta thành thật xin lỗi.” Lúc trước dùng nước Thần cứu sống phu nhân Griffin không có gì khác thường. Nào ngờ Ma tộc khiến phu nhân Griffin mang thai còn để lại một luồng ma khí trong người bà, nó vẫn luôn ẩn náu rất kỹ, nếu không có liều thuốc làm từ hoa Máu đẩy ra ngoài, có lẽ mấy năm sau thật sự phải nhờ nữ chính giúp. Giản Lục liếc nhìn hắn, nói: “Không cần xin lỗi, đó là lựa chọn của ta.” Thế nên hãy mau biết ơn tôi đi! Không làm đàn em cũng chẳng sao, bạn bè cũng có thể giúp nhau không tiếc mạng sống, chỉ cần sau này đừng vì một người phụ nữ mà đâm người bạn này hai nhát dao là được. Có lẽ vì thấy cậu cậu đã trả giá quá đắt, cuối cùng Thần May mắn đã mỉm cười với cậu, để cậu được nghe Joyce nói: “Dù thế nào chăng nữa, ta vẫn phải cảm ơn cậu, bạn của ta!” Thấy Giản Lục nhìn mình, Joyce khẽ cười với cậu. Giản Lục lập tức yên lòng. Tuy anh chàng này thuộc Bán ma tộc bị người đời ruồng bỏ, nhưng lại mang phẩm chất tốt đẹp của bậc thánh hiền, có thể hắn máu lạnh vô tình, gian trá xảo quyệt, nhưng hắn rất coi trọng lời hứa, quý trọng tình nghĩa, sống vì chữ tình, chết vì chữ nghĩa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]