Thay một chiếc áo phép sạch sẽ rộng rãi, Giản Lục vừa ra khỏi phòng thay đồ đã nhìn thấy thiếu niên tóc vàng đang đứng tựa cửa.
Y nở nụ cười vô tư với Giản Lục, trông vừa hồn nhiên vừa rạng rỡ, cất tiếng gọi: “Giản.”
Giản Lục sững sờ, không hiểu sao lại nhớ đến nụ hôn trong nước, cậu vội ép mình quên chuyện đó đi. Tuy Hynes là đứa em trai cậu trông từ nhỏ đến lớn, không vì một nụ hôn mà thấy y ghê tởm, nhưng hai tên đàn ông làm thế thì quái lắm, thôi thì coi như chuyện ngoài ý muốn vậy.
“Chúng ta đi tìm Joyce thôi.” Giản Lục nói.
Hynes theo sau cậu, hai mắt chăm chú nhìn thanh niên phía trước, dáng người cậu cao nhưng không hề gầy yếu, sống lưng thẳng tắp, bước đi không hùng hổ như Chiến sĩ, cũng không phù phiếm như người thường mà rất khoan thai, kiên định vững vàng như khi cậu nắm tay y dẫn về Thần điện Ánh Sáng năm ấy.
Như thể chỉ cần hạ quyết tâm rồi, thì cậu có thể kiên định bước đi mãi như vậy, phong thái ung dung khiến người khác yên lòng.
Nhớ đến nụ hôn kia, y thè chiếc lưỡi hồng liếm môi, ý cười trong mắt càng rõ rệt.
Người hầu trong biệt thự Griffin thức dậy từ rất sớm, hai vị chủ nhân thì đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh giấc, nhưng cũng đành vậy, hai mẹ con nhà này có vẻ đều là người bệnh cả, cần đủ thời gian nghỉ ngơi.
Khi phu nhân Griffin xuống lầu thì thấy hai vị khách đã ngồi trong nhà ăn rồi.
Ánh mặt trời xuyên qua bức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-thanh-ky-si/1758191/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.