Editor: Do_oi96
._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
Bên cạnh, Trình Tinh Dương tiến đến chậc lưỡi lắc đầu: “Thật đúng là bị bộ dáng nhu nhược của cô ấy lừa, thân thể mềm, nhưng đầu óc thật không phải bình thường a!”
Nhìn cái miệng nhỏ nói một ra ba kia a, Phạm Hạo Lâm chính là giáo viên Ngữ Văn a, thế nhưng lại không phản bác được một câu hoàn chỉnh.
Ngoại trừ cúng bái Tô Yên, còn có thể nói gì??
Khương Nhiên liếc Trình Tinh Dương một cái, cằm khẽ nâng: “Tôi cũng bị lừa.”
Còn sợ cô xảy ra chuyện, cố ý lại đây nhìn, không nghĩ tới, lo lắng hoàn toàn là dư thừa.
Tô Yên nhìn trong văn phòng không còn chuyện của mình, định đi về, kết quả vừa đến cửa văn phòng đã nhìn thấy một đám học sinh vây quanh.
Chớp chớp mắt.
Đang do dự nên đi ra bằng cách nào.
Bỗng nhiên bên cạnh truyền đến một giọng nói: “Tan.”
Bỗng, một cánh tay nắm lấy cổ tay cô. Nhìn lên, thấy Khương Nhiên mí mắt khẽ nâng mỉm cười nghiền ngẫm.
Đám người bên cạnh, đã sớm không thấy bóng dáng.
Cô cười mềm mại: “Khương Nhiên”
“Đi với tôi.”
Khương Nhiên kéo cô đi ra ngoài.
Cố kỵ vết thương trên chân cô, nên đi rất chậm. Sau đó, đi đến cuối hành lang dài, cô bị kéo đứng vào trong góc của hành lang.
Khương Nhiên nâng tay, đỡ tường, vây cô giữa tường và mình.
“Cậu có chuyện gì muốn nói với tôi không?”
Khương Nhiên lớn lên cao, nên mỗi lần muốn nhìn thẳng cô, đều phải cúi eo lại gần, “Những câu nói lúc nãy, là tự mình nghĩ ra?”
Trên người Khương Nhiên mang theo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-nam-chu-luon-muon-tinh-ke-ta/233378/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.