Editor: Do_oi96
._._._._._._._._._._._._._._._._._._._.
Nhưng Tô Yên lại nghe thấy, hai người trò chuyện giống như bạn lâu năm, chỉ vài câu, lại có thể cảm nhận được sự ăn ý của họ.
Ngay lúc này, một người bỗng nhiên cảnh giác lên tiếng: "Ai?!"
Sau đó, một thị vệ nhanh chóng xuất hiện trước mặt Tô Yên.
Sắc mặt ngưng trọng.
Tiện đà lên tiếng: "Lâm tướng quân, phát hiện một nha hoàn đang nghe trộm."
Hai người đang nói chuyện đồng thời im lặng.
Thật bất cẩn.
Hôm nay Lâm Lệ Cường toàn thắng trở về, Hoàng Thượng vui mừng khen thưởng, đang chuẩn bị cử hành yến hội.
Tất cả mọi người đều đang bận rộn, sắc trời đã tối nơi này lại ít người, vốn tưởng rằng an toàn.
Không nghĩ tới, thế nhưng bị một nha hoàn phát hiện.
Tô Yên giải thích, "Nô tỳ không có nghe lén, chỉ là đi ngang qua."
Tô Yên vừa nói được một câu, bỗng nhiên giọng nói thô cuồng truyền đến từ bên kia, "Giết."
Thị vệ nghiêm túc, tầm mắt như chim ưng nhìn chằm chằm Tô Yên.
Cung kính trả lời một tiếng: "Tuân lệnh!"
Nói xong, rút kiếm ở bên hông ra, lưỡi kiếm mang theo ánh sáng lạnh lẽo.
Chém thẳng về phía Tô Yên.
Tô Yên không nghĩ tới, ngay khi nghe thấy từ " giết ", đã nắm chặt tay lại.
Trên tay phải, vòng tay có viên thủy tinh hình giọt nước màu đỏ thoáng hiện lên, một sợi dây màu đen buộc viên thủy tinh đỏ trên cổ tay.
Tô Yên liếm liếm khóe môi, kiếm đã sắp đâm đến trái tim.
Thân thể ngửa ra sau, mũi chân phải đá ra, nhu mỹ như đang múa, nhưng khi mũi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-nam-chu-luon-muon-tinh-ke-ta/1003682/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.