Editor: Do_oi96 
._._._._._._._._._._._._._._._._._._._. 
Qua nhiều ngày tiếp xúc, Tiểu Hoa cảm thấy nam chủ rất tốt, ngoan ngoãn giống như ký chủ nhà mình vậy. 
Tiểu Hoa không có cách nào tiếp thu được cuối cùng nam chủ sẽ biến thành một người tàn bạo như vậy. 
Thế nên không ngừng não bổ một loạt nguyên nhân, giải thích cho Hiên Viên Vĩnh Hạo. 
Tiểu Hoa ríu rít không ngừng bên tai Tô Yên. 
Cuối cùng cô không thể nhịn được nữa, buông tách trà trong tay xuống. 
Nhỏ giọng nói: "Hắn vốn dĩ không bị bệnh a." 
Tiểu Hoa dừng lại, "Ân? Ký chủ, cô nói gì??" 
Tô Yên nhỏ giọng lẩm bẩm, ánh mắt thấu triệt, "Hắn không bị bệnh." 
"Ký chủ, sao cô lại biết được?!" 
Trong giọng nói của Tiểu Hoa mang vẻ không thể tưởng tượng nổi. 
Tô Yên nhỏ giọng, "Vẫn luôn biết." 
Ngày hôm đó, ở hồ nước, Hiên Viên Vĩnh Hạo rơi xuống nước, hắn thật sự không biết bơi, vẫn đang giãy giụa. 
Nhưng khi Tô Yên ném bỏ củi kia vào trong nước, Hiên Viên Vĩnh Hạo cũng đã nhanh chóng nhảy lên. 
Khi ở trong nguy hiểm, đó là bản năng của con người. 
Hành động lúc đó của hắn, rõ ràng thân thể rất tốt. 
Nhưng uống thuốc hơn mười ngày, bệnh không đỡ hơn chút nào, vẫn ốm yếu như vậy. 
Chỉ có thể chứng minh hắn không bị bệnh, chỉ có thể vì chuyện gì đó mà giả vờ bị bệnh. 
Đây chỉ là chuyện rất đơn giản, chỉ cần hơi suy nghĩ sẽ biết. 
Câu nói của Tô Yên, làm Tiểu Hoa ngây ngốc, nó trầm mặc một lúc lâu. 
Nó còn tưởng rằng... gặp một nam chủ đáng yêu làm người thương tiếc như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-nam-chu-luon-muon-tinh-ke-ta/1003670/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.