Ở thời khắc Tô Vãn kết đan thành công, Diệp Thừa đang ở trên núi Liệt Dương tràn đầy sương mù đột nhiên từ trong đả tọa mở mắt.
Tô Vãn……
Hắn thấp giọng nỉ non tên nàng một tiếng, giơ tay lên, ở trong lòng bàn tay Diệp Thừa cũng xuất hiện một cái lắc tay kim sắc, cho dù là tạo hình hay là chất liệu đều giống hệt như cái của Tô Vãn, chỉ là trên dây xích này mơ hồ có một chữ “Sách” ——
“A Thấm, nàng nói con của chúng ta là nam hài nhi hay là nữ hài nhi? Đặt tên gì mới được đây?”
“Tên, ta đã nghĩ kỹ rồi, kêu Sách, thế nào? Từ Sách!”
“Vì sao họ Từ?”
“Bởi vì ta họ Từ đó! Huynh có ý kiến!”
“Không, nương tử là nhất, cho dù là nam hài hay là nữ hài nhi, đều kêu Từ Sách!”……
Từ Sách.
Đây là tên của hắn.
Diệp Thừa gắt gao nắm chặt lắc tay trong lòng bàn tay mình ——
Thương Nguyệt đại lục, Từ Sách ta đã trở lại!
……
Thương Nguyệt đại lục, một nơi hoang vắng nào đó.
Trong một mảnh thây sơn biển máu, một hắc y thiếu nữ, chân trần mà đi, chân nàng đạp lên máu tươi, chân ngọc trắng nõn vậy mà không dính lấy một giọt máu.
Trường kiếm trong tay nàng vẫn luôn nhỏ máu, trên khuôn mặt ngàn năm bất biến đột nhiên hiện lên một tia vui mừng ——
Nàng cảm giác được……
Hơi thở người kia.
Thiếu chủ, là ngươi trở về sao?
Ta đã chờ đợi ngươi, ngàn năm.
Cùng thời gian, ở bên bờ Tây Hải, trong núi Vạn Yêu.
Yêu Hoàng Bạch Dạ cũng ánh mắt phức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-di-ban-gai-cu/1741902/chuong-407.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.