Edt: Mítt
~
~~~~~
Tháng 11, Liêu Thành tuyết trắng xóa, gió Bắc gào thét.
Trong thành, đại viện Ân gia.
Thục Ninh mặc áo bông thật dày từ trong phòng bếp đi ra, nàng một đường chạy chậm, trong lòng ngực còn che lại một hộp đồ ăn nóng hổi.
Nhìn thấy bộ dáng nàng hấp tấp, bọn nha hoàn trong hậu viện đều nhịn không được khe khẽ nói nhỏ.
Trời vào đông, Thục Ninh lại đi hầm canh cho đại thiếu phu nhân, đại thiếu phu nhân này, chỉ sợ chịu không nổi qua cái mùa đông này.
Nói đến nữ nhân số khổ này, bọn nha hoàn Ân phủ cũng đều cảm thấy thổn thức không thôi.
Vị trong viện kia, chính là đại tiểu thư của Tô gia, từng đi du học, xài qua mực Tây đấy!
Kết quả, còn không phải là rơi vào kết cục như vậy sao ~
Đình viện sâu trong Ân phủ này, có mấy người nữ nhân sống tốt? Sống thoải mái?
Ai, đừng nói đại viện Ân gia này, cho dù là toàn bộ Liêu Thành cũng không phải đều là của Ân gia sao?
…………
“Khụ khụ.”
Thục Ninh vừa mới trở lại trong viện liền nghe được bên trong truyền đến tiếng ho khan.
“Đại thiếu phu nhân!”
Thục Ninh nhịn không được nện bước nhanh hơn, ba bước thành hai liền xông vào phòng, trong phòng bếp lò còn đang cháy, trên giường lớn khắc hoa lê có một nữ tử mặc sườn xám màu xanh biển đang cong thân mình không ngừng ho khan.
“Đại thiếu phu nhân, người không sao chứ? Nước canh tới, người uống mấy ngụm cổ họng sẽ dễ chịu hơn.”
Thục Ninh cẩn thận vỗ vỗ sau lưng nữ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-di-ban-gai-cu/1741824/chuong-330.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.