Chương trước
Chương sau
Edt: Mítt
~~~~~~~
“Mã sư huynh, Mã sư huynh, anh đã dậy chưa?”
Sáng sớm tinh mơ, Tô Duệ đã bị tiếng đập cửa của Diệp Ngọc Kỳ đánh thức. Hắn từ trên giường ngồi dậy, có chút khó chịu xoa xoa cái trán.
Tối hôm qua……
“Mã sư huynh?” âm thanh kêu gọi ở ngoài cửa vẫn còn tiếp tục, thật sự rất phiền.
“Tới đây.”
Tô Duệ thay xong quần áo, chậm rãi đi tới cửa mở cửa phòng.
Ngoài cửa, nắng sớm sáng lạn, Diệp Ngọc Kỳ mặc đạo bào của Thượng Thanh phái, tóc dài xõa trên vai, vẻ mặt mỉm cười đứng trước mặt Tô Duệ, trong lòng ngực cô còn ôm Hắc Long vương lỗ tay gục xuống vẻ mặt không vui.
“Mã sư huynh anh…… Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt sao?”
Nhìn thấy sắc mặt Tô Duệ tựa hồ kém hơn ngày hôm qua rất nhiều, Diệp Ngọc Kỳ nhịn không được quan tâm dò hỏi một câu.
“Thay đổi chỗ ở, ngủ không quen.”
Tô Duệ vẻ mặt lãnh đạm trả lời một câu.
Hắc Long vương: Ngao ô, ngao ô ~
Gạt người, Tiểu Việt Việt tối hôm qua rõ ràng là cùng nữ quỷ lêu lổng ~ cẩn thận ngày nào đó bị nữ quỷ hút khô ~
Nhìn thấy con vật nhỏ trong ngực kêu hai tiếng, Diệp Ngọc Kỳ nhịn không được giơ tay vuốt vuốt lông Hắc Long vương.
“Mã sư huynh, Long Long của anh tối hôm qua không biết làm sao lại chạy đến trong viện của Tuân sư huynh, kết quả bị huynh ấy phát hiện hiểu lầm là Cửu Cửu liền đưa đến trong phòng của tôi, tôi thấy tối hôm qua quá muộn, nên không có tới quấy rầy anh, giữ nó ở bên kia nửa buổi tối, anh sẽ không để ý chứ?”
“Tôi không ngại.”
Tô Duệ nhìn nhìn Hắc Long vương vẫn như cũ ăn vạ trong ngực Diệp Ngọc Kỳ, con sắc long này tối hôm qua không chừng rất vui vẻ đấy ~
Chuyện này nghiêm túc mà nói, rốt cuộc là ai để ý ai còn chưa biết đâu ~
“Sư huynh anh không ngại tôi an tâm rồi, sắp đến lúc tập thể dục buổi sáng, tôi đi tập thể dục buổi sáng đây, sư huynh hẹn gặp lại.”
Diệp Ngọc Kỳ đem Hắc Long vương nhét vào trong ngực Tô Duệ, ngay sau đó liền nhảy nhót một thân nhẹ nhàng hướng đạo tràng mà đi.
Ngóng nhìn phương hướng rời đi của cô, Hắc Long vương vẻ mặt luyến tiếc ——
Em gái, cô mau trở lại ~ cô ôm ấp ấm áp mềm mại như vậy, bổn vương luyến tiếc nha ~
“Sắc long.”
Tô Duệ giơ tay vỗ vỗ đầu nhỏ của Hắc Long vương, hắn lập tức “Ngao ô” một tiếng, quay đầu căm tức nhìn Tô Duệ: Tiểu Việt Việt cậu ăn no uống đã, còn có nữ quỷ làm ấm giường, cậu có suy xét qua cảm nhận của bổn vương sao? Bị nhốt ở địa ngục Long Uyên một vạn năm, một vạn năm đó ~ đừng nói là nữ nhân, đến cả một con muỗi cái bổn vương cũng chưa gặp qua ~ ai, bởi vì pháp lực của bổn vương biến mất theo thời gian, nếu không cậu cho rằng chỉ bằng cậu cùng nữ quỷ gà mờ nhà cậu kia sẽ là đối thủ của bổn vương? Hừ hừ hừ, một ngày nào đó, một ngày nào đó bổn vương muốn……
“Ông muốn thế nào? ”
Hắc Long vương dưới đáy lòng phun tào phun hoan, đột nhiên nghe được trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói trầm thấp lạnh băng của Tô Duệ, hắn lập tức lông tơ cả người dựng đứng, đồng tử co rút lại ——
Đờ mờ, có thể nghe được tiếng lòng của bổn vương, vậy mà cậu còn không sớm lên tiếng.
Tiểu Việt Việt, ta sai rồi, vừa rồi ta chỉ tùy tiện nói đùa thôi, thật sự, bổn vương chưa bao giờ gạt người ~
“A.”
Nghe tiếng lòng của Hắc Long vương, Tô Duệ chỉ nhún vai, ánh mắt càng thêm lạnh băng.
“Ông tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời cho tôi, nếu không…… Tôi liền nuốt ông.”
Nuốt ~
Không phải là ý mà bổn vương đang tưởng tượng đúng không? Hửm?
“Chính là ý mà ông nghĩ. "
Ở thời điểm Hắc Long vương run bần bật, Tô Duệ đã xoay người đi nhanh về hướng đại điện của Thượng Thanh phái, tuy rằng rất muốn nhìn xem đồ vật trong đại điện của Cửu Tiêu Vạn Phúc cung rốt cuộc là cái gì, nhưng Thượng Thanh phái này thật sự không nên ở lâu……
“Cái gì, cô nói cô phải đi?”
Lúc này, Tô Chân Chân cũng vừa mới rời giường, kết quả cô vừa mở mắt liền nhìn thấy Tô Vãn ngồi ở mép giường mình, lập tức dọa cô một cú sốc, mà Tô Vãn thấy cô thanh tỉnh, chỉ là vẻ mặt đạm nhiên nhẹ giọng nói.
“Tôi phải đi, cô ngốc cho tốt tại nơi này đi, chờ Tuân Nhiên Đô áp chế âm khí trong cơ thể cô, cô đi hay ở, đều tự mình quyết định.”
Nghe Tô Vãn nói, Tô Chân Chân sửng sốt một lúc lâu, lúc này mới chần chờ nhìn Tô Vãn, cẩn thận hỏi: “Cô muốn đi đâu? Đi đầu thai sao?”
“Cô xem quá nhiều tiểu thuyết quỷ quái rồi.”
Tô Vãn nhịn không được liếc liếc Tô Chân Chân.
“Còn nữa, tôi còn chưa có chết, đầu thai cái gì?”
Ách……
Sắc mặt Tô Chân Chân khẽ biến, cô lúc này mới nhớ tới, mình bá chiếm thân thể Tô Vãn, nếu nghiêm túc mà tính, mình mới chính là một con cô hồn dã quỷ?
Tô Chân Chân sắc mặt biến hóa, Tô Vãn cũng không có nhìn thấy, lúc này trong lòng cô cũng tràn đầy tâm sự.
Tối hôm qua, Tuân Nhiên Đô vì sao đột nhiên phải xuống tay với mình?
Hắn phát hiện thân phận của mình?
Hay là bởi vì nguyên nhân khác?
BUG của thế giới này nếu là người xuyên việt ngoại lai Tô Chân Chân, như vậy phải làm sao chữa trị cái BUG này đây?
Giết Tô Chân Chân?
Không, hẳn là không đơn giản như vậy.
Tô Chân Chân xuyên qua chỉ là sự kiện ngoài ý muốn, hơn nữa cô ta không có bất kì linh lực gì, đối với thế giới này cũng không tạo thành bất kì ảnh hưởng gì!
Thế giới này, BUG chân chính rốt cuộc là cái gì?
Chỉ có tìm ra nó, Tô Vãn và Tô Duệ mới có thể lần nữa mở ra thông đạo rời đi vị diện này.
Hiện tại đầu óc Tô Vãn thực loạn, vì tránh cho cành mẹ đẻ cành con, cô cần thiết phải nhanh một chút rời khỏi Thượng Thanh phái, rời khỏi phạm vi tầm mắt của Tuân Nhiên Đô, ít nhất hiện tại, cô và Tô Duệ còn không thể cùng nam chủ chính diện xung đột.
…………
Lúc này, khoảng cách vạn dặm với Thượng Thanh phái ở ngoài Bắc Hải.
Bắc Hải to lớn, sóng gió mãnh liệt, sóng biển chụp phủi đá ngầm, phát ra từng trận âm thanh dễ nghe.
Sáng sớm ánh mắt trời chiếu rọi trên mặt biển, ở trên biển rộng xanh thăm nổi lên một đạo ánh sáng lóa mắt, nhưng mà, ở chỗ sâu trong Bắc Hải, lại có một mảnh thâm ám màu đỏ đang ngo ngoe rục rịch, không ngừng lan tràn ——
Trở về.
Trở về.
Trở về đi, con trai của ta.
Màu đỏ mảnh liệt cắn nuốt hắc ám nơi đáy biển, cắn nuốt tất cả mãnh thú cùng sinh vật ngủ đông dưới đáy biển, màu đỏ không bờ bến đang lan tràn, kích động, chúng nó kêu gào, lao nhanh, không ngừng kêu gọi.
Trở về đi!
Trở về đi!
Trở về đi……
Kêu gọi thân thiết khoảng cách thời không siêu việt, ở bên tai ai thâm tình nỉ non ——
Ta, chờ ngươi ngàn năm.
Chỉ vì lúc này gặp lại.
Ngươi, mau mau trở về, ta, vẫn luôn ở chỗ này chờ ngươi……
……
Chạng vạng, dưới chân Mao Sơn.
“Các người không cần đưa tôi, Mã đại ca vừa lúc cũng muốn đi Nam Thành tiện đường đưa tôi về nhà.”
Tô Vãn đứng ở dưới chân núi nhìn Tô Chân Chân cùng Tuân Nhiên Đô trước mặt, trên mặt mang theo tươi cười nhàn nhạt.
Tô Chân Chân há miệng thở dốc, muốn nói cái gì, cuối cùng lại chỉ là hướng về phía Tô Vãn không tiếng động cười cười.
Lần từ biệt này, bao giờ mới gặp lại?
Mà Tuân Nhiên Đô thoạt nhìn vẫn luôn bình tĩnh, ánh mắt hắn lơ đãng ở trên người Tô Vãn quét quét, sau đó lại dừng ở trên người Tô Duệ.
Tô Duệ vẫn như cũ cao lãnh tự do ở bên cạnh mọi người, một tay ôm Hắc Long vương trong ngực, một tay khác chán muốn chết chuyển động chủy thủ ngự linh trong lòng bàn tay.
Mã Việt, còn có con thú cưng kia của hắn……
Ánh mắt Tuân Nhiên Đô chợt lóe, cuối cùng cũng chỉ là hướng về phía hai người khẽ gật đầu.
“Các người đi đường cẩn thận, tôi cũng không tiễn nữa. Còn nhờ Chân Chân về nhà giúp tôi chuyển lời với bác trai bác gái, tôi sẽ chăm sóc tốt cho Tô Vãn.”
“Ừ.”
Tô Vãn gật gật đầu.
“Có anh rể chiếu cố chị, cha mẹ tự nhiên là vô cùng yên tâm.”
Nghe Tô Vãn nói, Tô Chân Chân có chút thẹn thùng cúi đầu, Diệp Ngọc Kỳ ở một bên cùng tới tiễn lại hướng về phía Tuân Nhiên Đô nháy mắt vài cái, cô cũng là lúc này mới biết được thì ra vị Tô tiểu thư kia chính là vị hôn thê của Tuân sư huynh.
Ai, hai người trai tài gái sắc cũng coi như xứng đôi!
Chỉ tiếc mình còn……
Diệp Ngọc Kỳ nghĩ đến đây, nhịn không được ngẩng đầu nhìn thoáng qua Tô Vãn còn có Tô Duệ phía sau cô.
“Mã sư huynh, sau khi anh đưa Tô tiểu thư về Nam Thành, liền trở về Mã gia sao?”
“A?".
Nghe Diệp Ngọc Kỳ hỏi, Tô Duệ chần chờ một chút.
“Không nhất định, có lẽ tôi sẽ ở bên ngoài rèn luyện một thời gian.”
“À.”
Thấy Tô Duệ nói như vậy, Diệp Ngọc Kỳ gật gật đầu.
“Tôi còn tưởng Mã sư huynh phải về gia tộc gặp bạn gái chứ, các người tách ra lâu như vậy, cô ấy hẳn là rất nhớ anh?”
Bạn, gái?
Nghe Diệp Ngọc Kỳ nói, Tô Duệ như cũ vẫn là vẻ mặt cao lãnh, nhưng thật ra Tô Vãn ở một bên nhịn không được cười cười.
“Ai nha, thì ra Mã đại ca đã có bạn gái, anh ưu tú lại đẹp trai như vậy, bạn gái anh nhất định cũng đặc biệt ôn nhu đáng yêu, hiểu lòng người, mỹ lệ thiện lương, tự nhiên hào phóng đúng không?”
“Ừ.”
Tô Duệ sắc mặt ôn nhu lên tiếng.
“Không chỉ như vậy, cô ấy là người tốt nhất trên thế giới, không ai có thể so sánh.”
Tô Chân Chân:……
Gặp qua show ân ái, nhưng chưa gặp qua show ân ái kinh khủng giống các người ~
Hắc Long vương: Ai u uy, buồn cười chết bổn vương, ách, không, Tiểu Việt Việt nói đều là sự thật, các người thật là tuyệt phối ~
Diệp Ngọc Kỳ:……
Mã sư huynh thoạt nhìn rất yêu bạn gái ~ làm bạn gái của anh ấy thật sự rất hạnh phúc ~
Tuân Nhiên Đô:……
Oa, các người đều biết không nói?
~~~~~~
Thông báo nhỏ: Trong mai hoặc mốt ta sẽ không thể ra chương được. Nếu nhín được thời gian ta sẽ cố edit.
Bởi vì ta phải tập trung cho việc nộp hồ sơ với phỏng vấn a ~~~
Ta đợi ngày này đã lâu nha ~~~~
Các nàng nhớ chờ ta nhé ~~~
Mãi iêuuu mọi ngườiii ?????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.