Edt: Mítt
~~~~~~~
Hoàng cung, Thượng Phục Cục.
Bởi vì Từ Băng Nguyệt xin nghỉ phép, buổi sáng này Ngôn Vũ Nặc đặc biệt bận rộn, thật vất vả tới giữa trưa có thể nghỉ ngơi trong chốc lát, Trần Tập lại không biết từ nơi nào xông ra, lôi kéo Ngôn Vũ Nặc hướng ngoài điện mà chạy.
“Trần công công, Trần công công, xảy ra chuyện gì rồi?”
Ngôn Vũ Nặc bị động tác của Trần Tập làm cho không thể hiểu được, dọc theo đường đi một bên bị động chạy theo hắn, một bên nghi hoặc hỏi một câu.
“Ta làm sao mà biết?”
Trần Tập trợn trắng mắt, nhưng dưới chân không ngừng chạy, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm đem Ngôn Vũ Nặc đưa tới bên ngoài Thượng Phục Cục, lúc này Bạch Bội đang vẻ mặt nôn nóng đứng ở nơi đó..
“Bạch tư thất!”
Ngôn Vũ Nặc nhìn thấy Bạch Bội, sắc mặt cũng khẩn trương lên.
“Bạch tư thất sao người lại tới đây? Có phải Tô Vãn xảy ra chuyện gì hay không?”
“Ai.”
Nghe Ngôn Vũ Nặc hỏi, Bạch Bội thở dài từ trong lòng ngực mình móc ra một phong thư...
“Đây là Tô cô nương để lại cho ngươi, tự ngươi xem đi!”
Thư của Tô Vãn?
Ngôn Vũ Nặc tiếp nhận lá thư kia, nhanh tay mở ra nhìn, nội dung thư rất đơn giản, chính là bảo Ngôn Vũ Nặc phải sống cho thật tốt, Từ Băng Nguyệt cùng Thẩm Thịnh Bắc cũng phải sống tốt, phong thư thoạt nhìn càng giống như là một phong di thư hơn.
“Bạch tư thất, mau mang ta đi xem Tô Vãn, ta sợ nàng ấy xảy ra chuyện!”
Còn chưa xem xong thư, Ngôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-di-ban-gai-cu/1741676/chuong-182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.