Edt: Mítt
~~~~~~~~
Trong tầng hầm ngầm tối tăm, khắp nơi tràn ngập mùi máu tươi.
Tưởng Du dần dần khôi phục ý thức, cô run rẩy mở to mắt, đập vào mắt lại là đôi mắt đỏ như máu của Ôn Văn Hạo.
“Ôn lão sư, Văn Hạo, anh…… anh làm cái gì vậy?”
Tưởng Du theo bản năng giãy giụa, lúc này cô mới phát hiện cả người mình bị trói bằng dây thừng ở trên ghế, bởi vì cô giãy giụa có chút kịch liệt, toàn bộ chiếc ghế ngã trên mặt đất, mà đầu cô cũng cùng mặt đất tiếp xúc thân mật, chất lỏng nhớm nháp dính đầy trên sườn mặt Tưởng Du, chất lỏng màu đỏ lạnh băng mà sền sệt.
Đây là…… máu.
“A!”
Tưởng Du hét to một tiếng, cả khuôn mặt đều trở nên trắng bệch.
“Hoảng cái gì?”
Thanh âm Ôn Văn Hạo trầm thấp khàn khàn.
“Đây đều là máu của tôi.”
Ôn Văn Hạo vừa nói, một bên động tác quái dị ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhéo cằm Tưởng Du, để cô ta đối diện với mình.
Lúc này Tưởng Du mới phát hiện thân trên của Ôn Văn Hạo tuy rằng vẫn mặc sơ mi trắng sạch sẽ như cũ, nhưng nửa thân dưới của hắn lại sớm bị máu tươi nhiễm đỏ.
“Anh……”
Đôi mắt Tưởng Du đột nhiên trợn to, đôi môi trắng bệch đang không ngừng run rẩy.
“Đều là vì cô đó.”
Giọng nói của Ôn Văn Hạo quỷ dị.
“Cô không phải muốn tính kế Tô Vãn sao? Vừa rồi mê dược tôi cho cô dùng chính là do cô chuẩn bị cho Tô Vãn, còn có……”
Ngón tay Ôn Văn Hạo không tự chủ được dùng sức đem cằm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-di-ban-gai-cu/1741651/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.