Chương trước
Chương sau
Edt: Mítt
Trong tân phòng đèn long phượng đang cháy một màu sắc đỏ, Tô Duệ chậm rãi đi đến mép giường, nhấc lên mành trướng thêu đầy mẫu đơn bách hợp, Tô Vãn đang nằm ở trên giường long phượng ngủ đến bình yên, bởi vì tháo xuống mũ phượng, lúc này một đầu tóc dài của nàng đã hơi tán loạn, lười biếng gợi cảm dán ở trên gối màu đỏ, mà trên người kiện phượng bào đỏ thẫm kia cổ áo đã hơi rộng mở, lộ ra bên trong cổ áo màu xanh lá, còn có một mảnh lớn da thịt như tuyết trắng trơn trượt lộ ra.
Tô Duệ an vị ở mép giường lẳng lặng nhìn Tô Vãn, nhìn mặt mày thanh tú tinh xảo của nàng, nhìn thời điểm nàng ngủ không hề có biểu tình phòng bị.
Nhìn nhìn, Tô Duệ liền có chút cầm lòng không đậu cong hạ thân thể, nhẹ nhàng ở trên môi Tô Vãn hôn một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Cũng không biết hôm nay Tô Vãn ở trên môi thoa cái gì, hơi thở thơm ngọt chui vào mũi Tô Duệ, hắn hít sâu một hơi, nhẹ nhàng vươn đầu lưỡi ở trên môi Tô Vãn liếm liếm.
Giữa môi tê dại cùng cảm xúc khác thường làm Tô Vãn từ ngủ say tỉnh táo lại, lúc này ý thức của cô vẫn có chút mơ hồ, cảm giác được bên người quanh quẩn hơi thở quen thuộc an tâm, lông mi Tô Vãn run rẩy, chậm rãi mở mắt.
Đối diện với ánh mắt Tô Duệ gần trong gang tấc, Tô Vãn chớp chớp mắt.
“Chàng đã trở lại?”
“Ừ.”
Tô Duệ hướng về phía Tô Vãn gật gật đầu, ánh mắt lại dừng ở trên người nàng.
“Nàng mệt sao?”
“Chàng nói đi?”
Thấy hắn biết rõ còn cố hỏi, Tô Vãn nhịn không được nhướng mày, cô mặc mũ phượng nặng như vậy, khăn quàng vai bồi hắn hoàn thành nghi thức sắc phong, ước chừng mấy canh giờ, có thể không mệt sao?
“A.”
Thoáng nhìn đôi mắt nhỏ của Tô Vãn có chút u oán, Tô Duệ ánh mắt chợt lóe.
“Vậy đừng uống rượu hợp cẩn, mệt mỏi thì ngủ đi.”
“Được.”
Tô Vãn cũng hoàn toàn không để ý quy củ của thế giới này như thế nào, nghe Tô Duệ nói, cô gật gật đầu lười nhác vươn thân một cái, chỉ là cô vừa mới lật qua, cả người lại bị Tô Duệ mạnh mẽ kéo trở về.
“Trước khi ngủ ít nhất phải cởi áo chứ? Xem nàng mệt thành như vậy, ta giúp nàng tắm gội cởi áo.”
Ách.
Tô Vãn còn chưa kịp cự tuyệt, cả người đã bị Tô Duệ từ trên giường bế lên, hơn nữa một đường ôm tới phòng tắm cách vách tân phòng.
Trong phòng tắm tràn ngập hơi nước nhàn nhạt, vì chuẩn bị nước nóng để tắm đêm động phòng, hạ nhân trong vương phủ sớm đã chuẩn bị hương liệu phong lan của Tây Vực tiến cống, lúc này toàn bộ bể tắm hương thơm mờ mịt, sương mù liêu nhân..
Tô Duệ đem Tô Vãn đặt ở trên ngọc thạch màu trắng ở bên bể tắm, một đôi bàn tay to linh hoạt kéo ra kiện hỷ phục đỏ tươi trên người nàng, màu sắc đỏ tươi dừng ở trên ngọc thạch như tuyết trắng, hết sức bắt mắt..
Lúc này Tô Vãn chỉ mặc đồ lót bên trong màu xanh lá, một thân đường cong linh lung ở dưới sam mỏng thấp thoáng như ẩn như hiện, ánh mắt Tô Duệ không tự chủ được lại trầm trầm, hô hấp cũng dồn dập lên.
Cảm giác được hơi lạnh từ đầu ngón tay hắn chạm vào chỗ da thịt nơi cổ áo, cảm giác như điện giật, làm Tô Vãn nhịn không được cả người rùng mình.
“Tô, Tô Duệ, ta, ta tới.”
Tô Vãn có chút vội vàng muốn đẩy bàn tay to của Tô Duệ ra, nhưng Tô Duệ lại trước một bước giơ tay đem cả người Tô Vãn giam cầm ở trước ngực mình, sau đó ôm nàng trực tiếp nhảy vào nước nóng để tắm.
Hương khí lượn lờ, hơi nước mênh mông.
Dòng nước ấm áp mang theo hương thơm say lòng người trong nháy mắt xâm nhập vào thần kinh Tô Vãn, cô hoảng hốt một chút, sau đó Tô Duệ đã dựa vào bên tai cô thấp thấp ôn nhu nỉ non.
“Tiểu Vãn, ta yêu nàng.”
Ta yêu nàng.
Ba chữ đơn giản, lại là ba chữ êm tai nhất trên đời này.
Tô Vãn nâng lên mi mắt mờ mịt nhìn hình bóng quen thuộc mê người bên trong hơi nước của nam nhân trước mắt, cô không tự chủ được nâng tay lên, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua mặt mày Tô Duệ.
“Tô Duệ, ta cũng yêu chàng.”
Trả lời lại cô là nụ hôn che trời lấp đất của Tô Duệ……
Tóc mây hoa nhan kim bộ diêu, phù dung trướng ấm độ đêm xuân.
Đêm xuân khổ đoản ngày cao khởi, từ đây quân vương bất tảo triều.
(Trường Hận Ca)
Ngày hôm sau thời điểm Tô Vãn tỉnh táo mặt trời đã lên cao, bên giường trống không, thật hiển nhiên Tô Duệ đã sớm đi rồi.
Nhớ tới sáng nay hình như hẳn là phải dậy sớm tiến cung thỉnh an Thái hậu, Tô Vãn lập tức giãy giụa suy nghĩ muốn đứng dậy, nhưng mà tối hôm qua bị Tô Duệ lăn lộn quá độc ác, cô chỉ là thoáng giật mình, toàn thân liền bắt đầu đau đớn không thôi, đặc biệt là dưới thân chỗ nào đó quả thực là đau chịu không nổi.
“Tô Duệ!”
Tô Vãn nhịn không được rít gào một tiếng, trong thanh âm khàn khàn tràn đầy tức giận.
“Ái phi, nàng tỉnh rồi?”
Nghe được động tĩnh trong nội thất, Tô Duệ vẫn luôn ở phòng cách vách tắm gội lập tức khoác áo choàng đi qua, hắn vừa mới tắm gội xong, trên người còn mang theo hơi thở của hương liệu vân thảo, hương khí quen thuộc này lại làm Tô Vãn nhớ tới từng màn tối hôm qua ở trong phòng tắm, cô lập tức rũ xuống mi mắt, trên mặt có chút nóng.
“Chàng, chàng làm sao không gọi ta tỉnh dậy? Sáng nay không phải vào cung sao?”
“Ta đã phái người tiến cung truyền lời cho Thái hậu rồi.”
Tô Duệ đi đến mép giường, rũ mi mắt, mỉm cười nhìn Tô Vãn.
“Ta bảo bọn họ nói cho Thái Hậu, nói rằng, Cửu vương gia tối hôm qua ngủ quá mức mệt nhọc, hôm nay không đến thỉnh an được.”
Tô Vãn:……
Ngươi mệt nhọc? Nhưng ngươi hiện tại so với ai cũng đều sinh long hoạt hổ hơn nha?
Bất quá ngẫm lại, Thái Hậu cùng Hoàng Thượng nhất định sẽ tin tưởng lý do thoái thác này, ai bảo Vương gia nhà chúng ta ở trong mắt người khác là “Không được” chứ?
Tưởng tượng đến đây, tâm tình táo bạo của Tô Vãn cuối cùng cũng hòa hoãn một ít.
Cô lại giơ tay chống đỡ thân thể muốn đứng lên, nhưng đau đớn trên người làm cô không tự chủ được hít một hơi khí lạnh, sắc mặt không khỏi tái nhợt vài phần.
Nhìn thấy Tô Vãn chật vật, ánh mắt Tô Duệ lóe một chút, hắn lập tức cong hạ thân thể đem cô ôm ở trong ngực mình.
“Nàng đừng nhúc nhích, ta giúp nàng tắm gội thay quần áo.”
“Đừng!”
Tô Vãn có chút kinh hoảng buột miệng thốt ra, lời vừa ra khỏi miệng, cô lại xoay mặt sang một bên.
Tô Duệ trầm thấp cười, cuối đầu hôn trên trán của cô một chút...
“Ta tối hôm qua…… Nhất thời không khống chế được, nàng yên tâm, về sau sẽ không, nàng đừng nóng giận.”
Nghe được Tô Duệ lời nói ôn nhu, sắc mặt Tô Vãn lúc này mới hòa hoãn một ít, chỉ tiếc, bạn học Tô Vãn vẫn là ở một phương diện tri thức nào đó có khiếm khuyết, cô không rõ một đạo lý, nam nhân ở trên giường nói là không thể tin, mà ở dưới giường nói, có đôi khi cũng là không thể tin…….
Buổi trưa, Tô Vãn cuối cùng cũng có thể ở dưới sự nâng đỡ của Văn Nguyệt mà miễn cưỡng ở tân phòng đi qua đi lại, mà lúc này Truy Nguyệt cũng mang theo hạ nhân vương phủ đem vật phẩm vừa mới được trong cung ban thưởng tất cả đều dọn tới bên ngoài đại sảnh để Tô Vãn tự mình xem qua.
Thái Hậu cùng bệ hạ ban thưởng trước mắt trừ một ít gia dụng của nữ nhi và vàng bạc châu báu còn lại vậy mà đều là đồ bổ, đại đồ bổ!
Bổ thận tráng dương gì đó, Tô Vãn nhìn một bàn đồ bổ kia mặt đều đen.
“Vương phi, ngài xem những cái này…… Có phải phân phó phòng bếp…… Chuẩn bị một chút hay không?”
Cảm giác được Tô Vãn áp suất xuống thấp, thanh âm của Truy Nguyệt cũng thấp xuống theo.
“Ném đi! Tất cả đều ném!”
Tô Vãn hiện tại vừa thấy đến đồ bổ liền nóng lên, gặp quỷ bổ thận tráng dương, Vương gia nhà ngươi lại bổ liền sẽ thành tiên có được không?
Nhưng cô không nghĩ đến sống sờ sờ lại muốn chết ở trên giường ~
Nhìn thấy Tô Vãn nổi bão, Truy Nguyệt lập tức vội vàng gật đầu, hắn phân phó mọi người đem châu báu trang sức tất cả đều lưu lại, mà những đồ bổ ngự tứ đó bị Truy Nguyệt tất cả đều ôm vào trong ngực mang theo ra ngoài.
Từ trong viện Tô Vãn ra tới, Truy Nguyệt thở dài một hơi, rũ mắt xem những đại thuốc bổ ngàn vàng khó đổi đó, Truy Nguyệt chần chờ vẫn là xoay người, bước nhanh hướng thư phòng Tô Duệ mà đi……
~~~~~~~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.