Chương trước
Chương sau
Edt: Mítt
Tô Vãn cả đêm ngủ thật sự rất ngon, buổi sáng thời điểm ăn cơm cô còn tưởng rằng mình lại phải bị Lưu thị bắt lấy dạy dỗ một phen, kết quả, Tô Vãn cũng không có nhìn thấy bóng dáng Lưu thị, hỏi qua quản gia trong phủ mới biết được sáng sớm Lưu thị đã mang theo nha hoàn bên người đi Hoàng Giác tự.
Thắp hương bái Phật?
Được rồi, trừ đánh mã điếu ra, Lưu thị xác thật còn có một cái yêu thích như vậy, thích bái Phật, xin xâm gì đó.
Tô Vãn đoán Lưu thị nhất định là vì chuyện của mình mà đi xin xâm, nhưng mà lần này Lưu thị xác định phải thất vọng rồi……
Sắp tới giữa trưa, Lưu thị vẫn chưa trở về, Tĩnh Ninh hầu phủ lại nghênh đón một vị khách lạ.
Thẩm Ngọc Thư.
Tô Vãn đã sớm đem chuyện Lưu thị nói ngày hôm qua quên mất, chờ đến thời điểm quản sự thông báo nói là Thẩm công tử tới chơi, Tô Vãn lúc này mới nhớ tới Lưu thị ngày hôm qua có nói Thẩm Ngọc Thư đã ghé qua phủ một lần.
Để Văn Ngọc canh giữ ở trong viện, Tô Vãn mang theo Văn Nguyệt tới phòng tiếp khách của hầu phủ, Thẩm Ngọc Thư đang đoan đoan chính chính ngồi ở chỗ kia, trong tay cầm chén trà, biểu tình trên mặt thật bình tĩnh đạm nhiên.
“Thẩm công tử, huynh đến rồi!”
Tô Vãn vừa vào cửa liền hướng về phía Thẩm Ngọc Thư chào một tiếng, ngữ khí không mặn không nhạt, đã không còn những từ ngữ thân cận như ngày xưa.
Thẩm Ngọc Thư nghe được thanh âm Tô Vãn ngẩn ra một chút, lúc trước khi vừa thấy mặt hắn, Tô Vãn đều là “Ngọc Thư ca” “Ngọc Thư ca”, bởi vì hai người có hôn ước, Thẩm Ngọc Thư cũng không cố ý bảo nàng sửa cách xưng hô, nhưng là hôm nay thái độ Tô Vãn rõ ràng lộ ra vài phần mới lạ, mới lạ đột nhiên này, làm Thẩm Ngọc Thư cảm thấy có chút không quen.
“Tô…… Tô tiểu thư.”
Chần chờ, Thẩm Ngọc Thư vẫn là dùng tôn xưng như bình thường, thật ra ở ngay lúc này Thẩm Ngọc Thư mới nhớ, hai người cũng quen biết nhiều năm như vậy, phảng phất mình còn chưa bao giờ chủ động cùng nàng thân cận, thậm chí mình còn chưa từng gọi qua khuê danh của nàng……
Hai người là trên danh nghĩa vị hôn phu vị hôn thê, nhưng lúc này hai người ngồi ở trong đại sảnh lại hết sức tẻ ngắt, Tô Vãn không hề mở miệng, Thẩm Ngọc Thư cũng không biết nên nói cái gì.
Rõ ràng thời điểm ở nhà đã nghĩ tới Tĩnh Ninh hầu phủ nhìn nàng, thuận tiện dò hỏi một chút tình hình gần đây của nàng, nhưng hiện tại đối diện với cặp mắt xa lạ lại có chút đạm mạc kia, Thẩm Ngọc Thư bỗng nhiên không biết nên mở miệng như thế nào.
Hai người ai cũng không nói lời nào, Tô Vãn chỉ nhàn nhạt ngồi thẳng tắp ở trên ghế, mà Thẩm Ngọc Thư lại không ngừng dùng miệng phẩm trà, thẳng đến khi một ly trà đã uống cạn, Tô Vãn lúc này mới nâng đôi mắt nhìn Thẩm Ngọc Thư ngồi ở bên kia.
“Trà này thế nào?”
“A?”
Thẩm Ngọc Thư lại ngây ra một lúc, tâm sự nặng nề nên hắn căn bản không có để ý ly trà này rốt cuộc như thế nào.
“Ta……”
Thấy bộ dáng hắn có chút nghẹn lời xấu hổ, Tô Vãn nhịn không được cười cười.
“Thẩm công tử đừng khẩn trương, ta thấy huynh vẫn luôn uống trà, nếu huynh thích, ta gọi hạ nhân châm thêm cho huynh mấy chén.”
“Không, không cần.”
Thẩm Ngọc Thư buông chén trà, ánh mắt ôn hòa nhìn Tô Vãn, gương mặt tươi cười.
“Thật ra ta hôm nay tới, chính là tới…… xem nàng.”
Trước kia Thẩm Ngọc Thư chưa từng cẩn thận chú ý Tô Vãn, nhưng từ lần trước ở khu vực săn bắn cùng nàng tiếp xúc, Thẩm Ngọc Thư trong lúc vô tình lại nhớ tới bộ dáng nàng cười rộ lên thật sáng lạn, là nha đầu làm việc gì cũng không tim không phổi.
Quan hệ giữa người với người chính là vi diệu như vậy, thời điểm ngươi không để ý cho dù đối phương làm nhiều hay ít ngươi cũng sẽ không nhìn thấy, đến khi ngươi chân chính để ý, liền sẽ bắt đầu lo được lo mất.
Thẩm Ngọc Thư cảm thấy Tô Vãn bây giờ đối với mình có chút lãnh đạm, chẳng lẽ là bởi vì trước kia mình đối với nàng quá xa cách hay sao?
“Xem ta?”
Nghe Thẩm Ngọc Thư nói, Tô Vãn rũ mắt, bộ dáng tựa hồ có chút tâm sự nặng nề.
“Thẩm công tử, thật ra ta cũng…… Vừa lúc có việc muốn cùng huynh nói.”
“A? Chuyện gì?”
Nghe Tô Vãn nói, Thẩm Ngọc Thư quay đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chăm chú vào Tô Vãn.
“Ta muốn……”
Tô Vãn cuối cùng cũng chậm rãi nâng lên mi mắt, ánh mắt có chút phức tạp nhìn Thẩm Ngọc Thư.
“Ta muốn…… Ta muốn…… Từ hôn!”
Do dự mà nói ra những lời này, sau khi nói xong, Tô Vãn cả người dựa vào ghế trên, tựa hồ đã dùng hết sức lực toàn thân.
Từ hôn?
Thẩm Ngọc Thư đột nhiên đứng dậy, có chút không thể tin nhìn Tô Vãn.
“Nàng nói cái gì? Nàng muốn cùng ta…… Từ hôn?”
Thẩm Ngọc Thư chất vấn ngữ khí tràn đầy không dám tin tưởng, lúc này đôi mắt sáng ngời của hắn không chớp nhìn chằm chằm Tô Vãn.
“Vì cái gì? Vì cái gì muốn từ hôn?”
Ít nhất, nàng cũng nên cho hắn một cái đáp án rõ ràng.
“Không vì cái gì cả, ta chỉ là…… Không còn thích huynh nữa, ta vẫn luôn thích huynh như vậy, nhưng mà huynh cũng không thích ta, ta cảm thấy rất mệt.”
Tô Vãn nâng lên mi mắt, không chút lùi bước đối diện với Thẩm Ngọc Thư.
“Ta cũng muốn tìm người yêu ta, thật tình đối tốt với ta.”
Những lời này cô nói đến tình ý chân thành, đôi mắt cũng không tự chủ được đỏ lên.
Thẩm Ngọc Thư trong lòng chấn động, có chút áy náy nhìn Tô Vãn.
“Thật ra ta cũng có thể……”
Ta cũng có thể đối với nàng thật tốt.
“Đã quá muộn.”
Tô Vãn chậm rãi đứng dậy, đánh gãy lời nói Thẩm Ngọc Thư.
“Có một số việc đã phát sinh qua rồi thì không thể quay lại được, Thẩm Ngọc Thư, ta và huynh kiếp này đã định là vô duyên, ta có chút mệt, không thể tiễn huynh.”
Nói xong không đợi Thẩm Ngọc Thư phản ứng, Tô Vãn đã không chút do dự mang theo Văn Nguyệt chậm rãi rời đi.
Phòng khách trống rỗng, Thẩm Ngọc Thư đứng ở tại chỗ hồi lâu vẫn chưa động, thân ảnh thon dài vào giờ phút này nhìn rất cô tịch……
Con người ấy à, phải có mất đi mới biết hối tiếc, hối tiếc vì chính mình tại sao trước đó đã không biết trân trọng - edt said
…………
Khánh Xuyên hầu phủ.
Thẩm Thanh Cẩm sáng sớm liền nghe nói Thẩm Ngọc Thư đã đi Tô gia, bởi vì chuyện này nàng vẫn luôn đứng ngồi không yên, đang lúc Thẩm Thanh Cẩm hao hết sức lực mà suy nghĩ làm sao để ở trước mặt Thẩm Ngọc Thư vạch trần “Gương mặt thật” của Tô Vãn, Thẩm Ngọc Thư đã mang theo gia đinh về tới, gương mặt hắn có chút thất thần.
“Đại ca?”
Thẩm Thanh Cẩm nhìn thấy Thẩm Ngọc Thư từ trước sân đi qua, lập tức nâng tà váy bước nhanh tới trước mặt Thẩm Ngọc Thư.
“Đại ca huynh không phải đi Tô gia sao? Làm sao lại về nhanh như vậy?”
Tô gia……
Nghe Thẩm Thanh Cẩm nhắc tới Tô gia, sắc mặt Thẩm Ngọc Thư lập tức trở nên có chút khó coi.
Ánh mắt Thẩm Thanh Cẩm chợt lóe, giống như bình thường, giơ tay ôm lấy cánh tay Thẩm Ngọc Thư vẻ mặt “ngây thơ” tiếp tục nói.
“Giờ này cũng đã qua giờ cơm trưa, Tĩnh Ninh hầu phủ cũng quá thất lễ rồi, vậy mà cũng không biết giữ đại ca lại trong phủ ăn một bữa cơm sao?”
Nói đến đây, Thẩm Thanh Cẩm cố ý bĩu bĩu môi, biểu tình trên mặt cũng trở nên thật tức giận.
“Thì ra muội còn tưởng rằng Tĩnh Ninh hầu phủ chỉ có một mình Tô tiểu thư tùy hứng làm bậy như vậy, không nghĩ tới người trong phủ bọn họ sẽ đãi khách như vậy, rõ ràng là không có đem đại ca huynh để vào mắt!”.
“Đủ rồi!”
Thẩm Ngọc Thư đột nhiên lớn tiếng đánh gãy lời nói Thẩm Thanh Cẩm, ở trong trí nhớ Thẩm Thanh Cẩm, qua hai đời này cho tới bây giờ ca ca của mình đều chưa từng dùng ngữ khí hung dữ như vậy nói chuyện với mình, lúc này hắn vậy mà hung dữ với nàng? Hơn nữa là vì chuyện của Tô gia?(chưa chụp cho vài bộp tay là may rồi. Cái đồ green tea bitch:v)
Trong lúc nhất thời, trong lòng Thẩm Thanh Cẩm càng hụt hẫng, nàng nhấp nhấp môi, hốc mắt đã nổi lên hơi nước.
“Đại ca, huynh vậy mà vì người khác hung dữ với muội? Muội có nói sai cái gì sao? Toàn bộ đế đô ai không biết Tô đại tiểu thư chính là một cái bao cỏ! Nhà bọn họ cùng nhà chúng ta kết thân vốn chính là trèo cao! Muội…… muội chính là không thích Tô gia, càng không thích Tô Vãn, nàng ta căn bản là không xứng với ca ca!”
Lúc này, Thẩm Thanh Cẩm dứt khoát mượn đề tài, hướng về phía Thẩm Ngọc Thư khóc lóc thảm thiết, nàng biết ca ca mình luôn mạnh miệng nhưng mềm lòng, thương yêu mình nhất, nói không chừng vì chuyện này hắn sẽ một lần nữa suy xét việc hôn sự cùng Tô gia.
Chỉ là……
Nghe được Thẩm Thanh Cẩm nói, Thẩm Ngọc Thư cương tại chỗ....
Xứng hay không xứng?
Cho dù ở trong giới quý tộc của toàn bộ đế đô, tất cả mọi người đều cảm thấy Tô Vãn không xứng với mình thì như thế nào chứ?
Hiện tại, là Tô Vãn muốn từ hôn, mà hắn, thế nhưng có chút không biết làm sao.
Không có bị từ hôn làm cho tức giận, Thẩm Ngọc Thư chỉ cần vừa nhớ tới lời nói của Tô Vãn, còn có biểu tình cùng ánh mắt của nàng ngay lúc đó, trong lòng hắn liền sẽ cảm thấy thật áy náy.....
Cho dù ở trong mắt người khác, nàng có bao nhiêu tùy hứng, cỡ nào thất lễ.
Ít nhất, nàng đã từng nỗ lực thích hắn như vậy, vì hắn làm rất nhiều chuyện nhưng trong mắt người khác đều là một bên tình nguyện.
Mà mình, hình như chưa bao giờ cho nàng bất kì điều gì đáp lại.
Cho nên, nếu người khắp thiên hạ đều có tư cách cười nhạo nàng, duy nhất Thẩm Ngọc Thư hắn, hắn không có bất kì cái tư cách gì khinh thường nữ tử kia……
~~~~~~~~
Hello everybody! Ta lại ngoi lên đêy.. Đã để mọi người phải chờ lâu.. ♥️ ♥️ ♥️ ♥️
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.