Dịch: Thiên Di
Từ trong mật thất đi ra, Tô Vãn đột nhiên ho khan, bên khóe miệng còn có một chút máu, giờ phút này trang dung tinh xảo cũng không che được vẻ trắng bệch trên mặt cô.
"Tỷ tỷ!"
Giọng Tô Duệ chưa bao giờ hoảng hốt như thế. Thấy trong mắt Tô Duệ sự sợ hãi, Tô Vãn cầm lấy tay hắn theo bản năng: "Không sao, tỷ rất tốt."
Tô Vãn mỉm cười với vẻ miễn cưỡng, nụ cười như đã sớm nhìn thấu sự sống và cái chết rồi.
Sức khỏe Tô Vãn đột nhiên lại yếu đi, tựa như đột nhiên quay về những ngày bệnh tình nguy kịch, điều này làm cho Tô Duệ không khỏi sốt ruột, cuối cùng hắn đành phải tới Tư gia mời Tư Ngự.
Mấy ngày không gặp, nhìn Tư Ngự cũng gầy không ít, cho dù Tô Duệ không ưa Tư Ngự nhưng trước vấn đề sức khỏe của Tô Vãn, hắn chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.
Lúc này, trong căn phòng bố trí tao nhã, lịch sự chỉ có Tô Vãn và Tư Ngự.
"Huynh gầy đi."
Tô Vãn nhìn Tư Ngự ngồi bên mép giường, nghẹn ngào lên tiếng, mà Tư Ngự sau một hồi ngây ra, ánh mắt nhìn Tô Vãn càng thêm đau lòng.
Hắn đã biết mọi chuyện phát sinh ở phủ Việt Vương tối hôm đó, cũng biết Tô Vãn rời khỏi, càng biết hôm đó nàng chìm vào hôn mê, được Tô Duệ mang đi.
Hắn không thể tưởng tượng nổi tâm tình của Tô Vãn lúc đó là tuyệt vọng hay thống khổ?
"Sao lại không quý trọng bản thân như thế?"
Tư Ngự bắt mạch cho Tô Vãn, lúc này mới nhận ra bệnh tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-di-ban-gai-cu/1741503/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.