Dịch: Thiên Di
Phủ Tô tướng quân nằm ở góc Tây bắc của kinh thành, mấy năm nay Tô tướng quân luôn thủ vệ ở biên cương, rất ít khi về kinh, cho nên toàn bộ phủ Tướng quân đều do một mình Tô Duệ định đoạt.
Tô Duệ không biết Tô Vãn vẫn luôn tỉnh táo, chỉ thấy cô lúc nào cũng mơ mơ màng màng, có khi còn nói mê, hắn liền lo lắng tìm đại phu cho cô. Ở kinh thành, ai cũng biết Tư gia có y thuật tốt nhất, nhưng nghĩ tới tên Tư Ngự mặt người dạ thú kia có ý đồ không tốt với tỷ tỷ nhà mình, Tô Duệ liền quyết đoán bỏ qua việc mời người của Tư gia tới xem bệnh.
Lão ngự y đầu tóc hoa râm bắt mạch cho Tô Vãn, cẩn thận báo cáo đầy đủ trạng huống cơ thể cô cho hắn nghe, bởi vì gần đây điều trị khá tốt nên dù sức khỏe Tô Vãn còn khá yếu nhưng đã không còn nguy hiểm tới tính mạng nữa.
Tiễn ngự y đi rồi, Tô Duệ ngồi ở mép giường nhìn Tô Vãn không rời mắt, đến tận khi trời bắt đầu tối, Tô Duệ mới đứng dậy, khuôn mặt âm trầm hung hăng nhìn về phía Lục Chu: "Chăm sóc chủ tử của ngươi cho tốt, nếu có gì sơ xuất, băm ngươi!"
Băm... ngươi
Cả người Lục Chu run rẩy co rúm lại, tuy rằng đã rời khỏi phủ tướng quân bốn năm nhưng Lục Chu vẫn nhớ rất rõ ràng tâm tính của vị Thiếu chủ nhà mình. Những năm đó, người trong viện của Quận chúa cứ thay đổi liên tục, đến cuối cùng, khi Quận chúa gả tới Vương phủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-hoa-di-ban-gai-cu/1741501/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.