Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31
Chương sau
Túy Lạc vừa tỉnh lại, chờ đến khi nhớ ra bản thân không chỉ cứu mạng hắn, mà còn làm cho hắn trở thành lang vương trong tộc, liền nhịn không được mà oán thầm trong bụng cái tên lấy oán báo ân kia. Tên nhị lưu thuật sĩ đang ở cách vách bởi vì tinh bì lực tẫn vẫn ngủ say xưa không biết trời đất là gì, cũng may bên cạnh vẫn còn con kỳ lân thủ hộ. Chính mình thật ra cũng chẳng giúp được gì. …….Hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ. Hồ ly ngồi trên cửa sổ, một chân gác lên trên, một chân khác buông thõng xuống, đu đu đưa đưa, miệng đang ngậm một xâu mứt quả, mắt chăm chăm nhìn về phía chợ đêm ngoài kia. Cửu cữu ơi cửu cữu, tha cho con vịt chết đâu phải bản tính của ngươi, thế mà đã qua một ngày rồi, ngươi còn muốn ta chờ đến chừng nào mới chịu hiện thân đây? Bóng đêm đã bao phủ ctoàn thành, ánh trăng thản nhiên le lói xuyên qua sương mù tầng tầng lớp lớp, mái hiên xa xa khi ẩn khi hiện. Bỗng, một thân ảnh bạch sắc đã bị tầm mắt của Túy Lạc bắt kịp. Tốt lắm, ta cũng đang ngứa đây, Túy Lạc hừ lạnh một tiếng, đem mứt quả trong tay vứt sang một bên, cọ cọ người mấy cái rồi nhảy sang hướng đối diện. “Ngươi quả nhiên không đi.” Đối phương vẫn băng lãnh trước sau như một. “Ta như thế nào bỏ đi cho được.” Liếm liếm mật đường còn dính trên tay, y tươi cười đáp, “ Khó có được cơ hội giao thủ với Lang Vương, còn chưa đánh cho tận hứng, ta đương nhiên không có ý định rời đi rồi.” “Những người khác đâu?” Hỏi thì hỏi như vậy, nhưng tầm mắt caủa hắn chưa hề rời khỏi người Túy Lạc. “Nơi này hiện tại chỉ có ta và ngươi, nếu ta thua thì ngươi cứ tùy nghi đi tìm họ, còn nếu ngươi thua, thì hà tất phải nhiều lời, đúng không?” Cho dù bất mãn trong lòng y đối với gia khỏa này đã chất cao như núi, nhưng y vẫn giữa cho mình khuôn mặt tươi cười tiêu chuẩn. Cửu Cữu không đáp lại, tầm mắt hắn dừng lại trên miếng băng quấn ở cánh tay y, đây chính là dấu vết hôm qua hắn đã lưu lại. Túy Lạc không chút xấu hổ, ngược lại còn cười nói: “Bất quá chỉ mới ba năm không cùng ngươi giao thủ, không nghĩ tới người giờ đã trở nên cường đại lên nhiều.” Thủy mâu của Cửu Cữu thâm trầm đến nỗi khiến người ta không tài nào nhìn rõ được. Yên lặng bao trùm không gian, một lúc lâu sau, không ngờ hắn lại chủ động lên tiếng: “Bây giờ ngươi đã thành Tộc Trưởng rồi đúng không?” Thần sắc của hắc hồ quả nhiên trở nên cứng ngắc trong nháy mắt: “Không có, hiện giờ tộc trưởng là đại ca của ta, thế nào? Không phải là tộc trưởng thì không có quyền giao thủ với ngươi sao?” Từ ngày theo hắn rời đi, Hắc Hồ Tộc đã trở mặt với y rồi, không lẽ chuyện này đến bây giờ hắn mới biết ư? “….Không, ngươi là ai cũng được, nếu đã muốn cùng ta giao thủ, vậy cứ như ngươi mong muốn.” Đối phương cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp triển khai chiêu thế, nghênh đón Túy Lạc. Hỗn đản…. Cái gì gọi là ngươi là ai cũng được! “Cửu Cữu, ta rất thích tính cách dứt khoát của ngươi!” Áp chế gân xanh đang không ngừng nổi lên trên trán mình, Túy Lạc nhẹ nhàng nói ra lời này, tay phải lần thứ hai biến thành lưỡi đao sắc bén, nhắm Cửu Cữu mà đánh tới! Không giống chiêu thức ăn miếng trả miếng hôm qua, lần này Cữu Cửu hạ thủ lưu tình rất nhiều. Vô luận Túy Lạc có ra chiêu ngoan tuyệt hay khiêu khích đến mức nào, hắn cũng chỉ thủ chứ không công, thậm chí còn lộ ra không ít sơ hở, Qua mấy chiêu, Túy Lạc rốt cục nhịn không được, quát hỏi: “Ngươi làm vậy là có ý gì?” Nói xong liền dùng lực thu tay lại, thối lui cách hắn ba bước, nhưng y không ngờ động tác này quá mạnh, khiến cho miếng băng trên tay nhè nhẹ nhỏ xuống từng giọt máu đỏ tươi. Cửu cữu thu hồi chủy thủ, mắt nhìn hành động của y, đôi yêu đồng kim sắc chợt lóe lên thần sắc khác thường: “Thương thế của ngươi chưa lành, tội tình gì phải làm vậy?” Túy Lạc cười lạnh: “Ngươi lo lắng cho ta? Ngươi đang giả mèo khóc chuột đấy hả?” Ngày ấy khi y đi tìm hắn, chính hắn đã hỏi y “Vì sao ta phải nhớ ngươi?” Thế mà bây giờ hắn lại bày ra bộ dạng quan tâm chăm sóc. Năm ấy, ở trong mắt hắn, y chính là thiếu chủ Hồ tộc, còn hiện tại, y chỉ là một kẻ thất thế đáng thương mà thôi. Bởi vậy y mới càng thêm căm tức. Cửu Cữu nhíu mày, vẻ mặt như hiểu ra điều gì đó. Đột nhiên phát hiện bản thân bất cẩn để lộ sự yếu đuối, Túy Lạc đỏ ửng mặt, giận chó đánh mèo, trừng mắt nhìn đối phương từ đầu đến chân. Đối phương lại cong khóe môi, vẻ mặt kia, vừa diễm lệ lại thêm vài phần khí phách. Chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt này của hắn, khiến cho Túy Lạc nhất thời bị nụ cười tuyệt sắc này câu mất hồn: Không xong, hóa ra y là một con hồ ly hám sắc. “Tốt lắm, chúng ta cùng đến.” Dứt lời hắn đã lắc mình đến trước mặt Túy Lạc, nhanh chóng nhằm hạ phúc của y mà đánh xuống, Túy Lạc bị dọa mất hồn vội dùng tay ngăn hắn lại, mượn phản lực để nhảy về phía sau, nhưng đối phương không hề có ý cho y nghỉ lấy hơi, lại liên tiếp ra đòn. Hai người triền đấu ước chùng nửa nén nhang, so với hôm qua còn kịch liệt hơn gấp bội, nhưng lần này không có sự trợ giúp của lợi khí nên cả hai đều chảy rất ít máu, nhưng vết thương trên tay Túy Lạc lại nứt toét ra, băng vải trắng toát đã bị nhuộm thành một màu đỏ chói mắt. Trừ ra huyết châu, còn có cả từng giọt mồ hôi tí tách rơi. Túy Lạc hung tợn trừng mắt cái tên đang đứng thở dốc đằng kia. Lúc trước hắn so với y chỉ kém không bằng, vậy mà hiện giờ không ngờ lại bị hắn bỏ xa thế này. Ngày ấy y cũng cao hơn hắn, nhưng giờ hắn đã cao hơn y cả một cái đầu. Đáng giận, y chính là không cam tâm. “Ngươi tới đây chiếm núi xưng vương, rốt cục là vì cái gì?” Y phì phò hỏi. Cửu cữu không đáp, chỉ tiếp tục công kích không ngừng. Túy Lạc không kịp phòng thủ, bị hắn hung hăng đánh vào bụng một kích . Đau đớn làm cho y không chịu được phải khụy một gối xuống, thở dốc không ngừng, đối phương đã đến trước mặt y từ lúc nào. Túy Lạc vửa ngẩng đầu lên, cằm đã bị người nào đó siết chặt, đôi yêu đồng kim sắc thẳng thừng theo dõi y, nhưng lại không có ý công kích. Tư thế như vậy thật sự rất kích thích người khác: “Không muốn trả lời thì thôi, đâu cầm phải mạnh tay như thế.” Túy Lạc miễn cưỡng gượng cười, Y tuyệt đối không bao giờ chịu yếu thế dù chỉ nửa phần trước mặt hắn. “Ngươi cùng tên kia rốt cuộc có quan hệ thế nào?” Thanh âm lạnh lùng mang theo một tia hờn giận vang lên. Tuy trang phục trên người tên thuật sĩ kia vô cùng yêu nghiệt, nhưng bên cạnh lại có kỳ lân thủ hộ. Rốt cục con hổ ly ngạo mạn này cùng tên kia có dính líu gì đến nhau? Túy Lạc lại cười, cười đến vô cùng đắc ý: “Mị lực của ta ngay cả thần tiên cũng không tài nào kháng cự được, đáp án như vậy ngươi đã hài lòng chưa.” Mới vừa nói xong, y liền mất khả năng phát ngôn. Không phải bị thần chú cấm khẩu, mà là bị người khác khóa miệng. Đầu lưỡi ấm áp xâm nhập vào miệng y, kiêu ngạo dây dưa cùng đầu lưỡi của y, đến khi gợi lên thiên hỏa mới chịu buông ra. Người đang quỳ một gối chợt sững sờ, hoàn toàn mất đi năng lực phản ứng thường ngày. Y bỗng nhớ đến tình cảnh lần đầu tiên khi đánh lén bạch lang, vô luận là đôi môi đặt sai vị trí, hay cái bộ mặt đầy vẻ khiêu khích của tên kia, tất cả cứ lặp đi lặp lại trong ký ức khiến đầu y như muốn nổ tung. Mở to mắt nhìn, tên kia lại trưng bộ mặt hoàn mỹ đầy băng lãnh cùng ánh mắt hài lòng khó hiểu. Hắc hồ có chút kích động. Y cho rằng bản thân đã bị tên bạch lang luôn giả vờ vô tội này khiêu khích, cho nên hết thảy, không thể trách y được. Túy Lạc quyết định dựa theo bản năng của mình. Nhưng y vừa mới ngẩng đầu lên, định làm cho nụ hôn kia càng thêm sâu sắc, thì lại bị đối phương đẩy ra. “Ngươi!” Chịu đả kích khiến cho hắc hồ đỏ mặt. Đang muốn gào thét mắng chửi cái tên không hiểu chút phong tình kia, bỗng y bị đối phương dễ dàng bắt lại, vác lên vai! “Chúng ta về thôi.” Cửu Cữu thản nhiên nói ra những lời này khiến cho con hắc hồ nào đó mặt đỏ bừng bừng. “Buông…” Lời cự tuyệt còn chưa kịp nói ra, hắc hồ đã bị trúng định thân chú. ……Y đã bị trói chặt. Chu Thanh Tà! Chu Thanh Tà a a a! Trừ ánh mắt có thể trừng ra, toàn thân hắc hồ không có chỗ nào động đậy được, giờ phút này trong lòng y chỉ biết không ngừng rống to cái tên của người duy nhất cứu được y. Chỉ là kẻ nào đó hiện giờ vẫn đang chìm trong mộng đẹp, không chỉ vậy còn vương nước miếng khắp nơi. Bị trói như một khúc bánh chưng, Cửu cữu công khai đạp cửa chính, trước mặt bao nhiêu người danh chính ngôn thuận đem hắc hồ vào phòng mình. Còn Túy Lạc nếu giờ phút này y có thể động đậy thì việc đầu tiên phải làm chính là cào mấy đường cho cái gương mặt giống khối băng của tên kia thành thịt vụn, rồi đem dây lưng đang trói mình ra hung hăng giẫm đạp.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31
Chương sau