Túy Lạc vừa tỉnh lại, chờ đến khi nhớ ra bản thân không chỉ cứu mạng hắn, mà còn làm cho hắn trở thành lang vương trong tộc, liền nhịn không được mà oán thầm trong bụng cái tên lấy oán báo ân kia.
Tên nhị lưu thuật sĩ đang ở cách vách bởi vì tinh bì lực tẫn vẫn ngủ say xưa không biết trời đất là gì, cũng may bên cạnh vẫn còn con kỳ lân thủ hộ. Chính mình thật ra cũng chẳng giúp được gì.
…….Hừ, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ.
Hồ ly ngồi trên cửa sổ, một chân gác lên trên, một chân khác buông thõng xuống, đu đu đưa đưa, miệng đang ngậm một xâu mứt quả, mắt chăm chăm nhìn về phía chợ đêm ngoài kia.
Cửu cữu ơi cửu cữu, tha cho con vịt chết đâu phải bản tính của ngươi, thế mà đã qua một ngày rồi, ngươi còn muốn ta chờ đến chừng nào mới chịu hiện thân đây?
Bóng đêm đã bao phủ ctoàn thành, ánh trăng thản nhiên le lói xuyên qua sương mù tầng tầng lớp lớp, mái hiên xa xa khi ẩn khi hiện. Bỗng, một thân ảnh bạch sắc đã bị tầm mắt của Túy Lạc bắt kịp.
Tốt lắm, ta cũng đang ngứa đây, Túy Lạc hừ lạnh một tiếng, đem mứt quả trong tay vứt sang một bên, cọ cọ người mấy cái rồi nhảy sang hướng đối diện.
“Ngươi quả nhiên không đi.” Đối phương vẫn băng lãnh trước sau như một.
“Ta như thế nào bỏ đi cho được.” Liếm liếm mật đường còn dính trên tay, y tươi cười đáp, “ Khó có được cơ hội giao thủ với Lang Vương, còn chưa đánh cho tận hứng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-ho-bach-lang/36445/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.