Đó là một chiều mưa rất to, nước mưa rơi dày đặc khiến tất cả người đi đường đều phải đứng trú dưới mái hiên. Ấy vậy mà Túy Lạc lại dùng tốc độ chậm chạp như rùa tìm kiếm một gian nhà bỏ hoang, sau đó đứng ở cửa chờ mưa tạnh.
Túy Lạc không sợ dầm mưa, ngược lại mưa to làm hắn nhớ đến khoảng thời gian ở thác nước trước đây.
Du đãng trong thế giới con người đã hai năm, hắn chung quy vẫn không tìm được thứ thuộc về mình. Nữ nhân vì dung nhan hắn mà thất hồn lạc phách, nam nhân vì cuồng vọng của hắn mà đồng ý đi theo. Hắn xét cho cùng vẫn cô đơn đứng ở nơi cao, không ai nguyện ý đưa hắn xuống.
Túy Lạc dựa vào cửa miếu cũ nát, nhìn một phần thế giới mơ hồ bên ngoài, thần sắc ngẩn ngơ.
Xa xa có một thanh niên lao đến, nhìn ánh mắt còn chút ngây thơ của y xem ra cũng chỉ vừa mới trưởng thành. Thanh niên mặc quần áo giản dị nhưng trên đầu lại bó một cái khăn thuật sĩ thích dùng.
Thanh niên tiếp tục đi tới đứng bên cạnh Túy Lạc. Cho dù mang vẻ mặt chật vật cộng thêm thân thể sớm đã ướt đẫm, đôi mắt y vẫn phát ra thứ quang mang thanh lượng. Y vẩy nước mưa trên người, đột nhiên phát hiện mình vẩy nước mưa lên người Túy Lạc đang đứng bên cạnh, vội vàng nói: “Xin lỗi.”
Khuôn mặt chỉ có thể miễn cưỡng xem như thanh tú, khí chất lại tầm thường, vậy mà đứng cạnh một kẻ nhìn đã biết là loại người khí vũ hiên ngang như hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-ho-bach-lang/36442/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.