Hắn mơ. Trong giấc mơ có một con bạch lang, lông mao xù lên căng thẳng đối phó với địch nhân trước mặt nó. Mấy tên kia cầm các loại vũ khí lao vào đánh nó. Túy Lạc rất muốn mở miệng hô to: “Nguy hiểm” nhưng cố gắng đến mấy thanh âm cũng không thoát ra được.
Ngay lúc hắn vạn phần lo lắng, bạch lang đã dũng mãnh xông lên, cắn vào yết hầu địch nhân một cách chuẩn xác… Gần như chỉ trong nháy mắt, tất cả uy hiếp đã bị loại bỏ, thế nhưng thân thể bạch lang cũng đã nhiễm đầy máu đỏ tươi!
Bạch lang nọ quay đầu lại, dùng đôi mắt màu vàng kim trừng trừng nhìn hắn, tựa hồ chỉ một khắc sau thôi, yết hầu Túy Lạc cũng sẽ bị cắn đứt. Túy Lạc từng bước lui về phía sau, thân thể không khống chế được có chút run rẩy.
“Ngươi không thích hợp làm Vương.” Vậy mà y chỉ mở miệng nói một câu.
Túy Lạc chỉ cảm thấy đầu óc phát trướng.
Gắng sức mở mắt ra, xung quanh là khung cảnh quen thuộc. Nhưng nơi này là Hồ cung, rốt cuộc là ai đã đưa hắn tới đây?
Nằm trên giường thử động thân thể, Túy Lạc mới phát hiện mình vẫn duy trì bộ dáng hồ ly. Hấp háy đôi mắt, hắn phát hiện Chỉ Tích đang đứng một bên, dường như chờ đợi đã lâu.
Nhìn ra hắn muốn hỏi, Chỉ Tích không đợi hắn mở miệng đã trả lời: “Chúng ta phát hiện ngươi ngất xỉu tại vùng gần Hồ cung, liền đưa trở về. Rốt cuộc đã có chuyện gì phát sinh vậy?”
Túy Lạc sửng sốt: “Khi đó bên cạnh ta không có ai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-ho-bach-lang/36440/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.