Tô gia tam thiếu gia mỉm cười nhìn hắn múa bút viết tên loại mỹ tửu kia lên bản tử. chờ hắn treo bài tử lên xong xuôi, mới nói: “Gà mái cũng được mà niệm tình cũng tốt, kỹ thuật nhưỡng rượu của chủ quán thật khiến người ta kinh ngạc. Không biết ngài có ý định mở chi nhánh hay không?”
Túy Lạc liếc y một cái, chậm rãi móc một bầu rượu từ bên hông ra, ngửa cổ uống một ngụm, hừ lạnh một tiếng: “Không có hứng thú.”
Mở chi nhánh không phải để kiếm tiền thôi sao, tiếc là đối với hồ ly như hắn thì nhiều tiền mà làm gì.
Thanh niên trước mặt hắn tuy tuấn tú nhưng vẫn sực nức mùi thương nhân, hồ ly hắn mặc dù thích khuôn mặt y, nhưng cũng không thích mùi của y. Tuy nhiên so với cái tên mặt lạnh lõi đời kia thì hắn có hứng thú với tên này hơn.
Tô gia tam thiếu gia nhíu mày, hồ ly nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trái tim nảy lên một cái. Ánh mắt này cùng ánh mắt của bạch lang kia thoáng nhìn có vài phần tương tự. Lúc tính kế, lúc cảm thấy hứng thú, hay lúc lôi lên giường….. hồ ly thậm chí còn có thể kể ra một đống. Vì vậy buột mồm nói: “Không nói đến chuyện chi nhánh nữa, ngươi có muốn uống rượu đối ẩm với ta không?”
Tô gia tam thiếu gia mừng rỡ, ôm quyền nói: “Vậy tại hạ Lữ Thọ Hỉ không khách khí nữa.”
“Lữ?”
Vị tô gia tam thiếu gia mang họ Lữ này hơi đỏ mặt, lắp bắp giải thích : “Ta….. vốn là người được tô gia tam thiếu gia ủy thác tới đây làm việc, để giảm bớt phiền toái nên nhân tiện dùng luôn danh hào của hắn.”
“Lại đây nào.” Hồ ly vô tình vẫy hắn lại, tiện thể dẫn người đến phòng mình.
Trong phòng bố trí cực kì đơn giản, nhưng mỗi đồ đạc cũng khá tinh xảo, so với Tô gia thì không hề thua kém chút nào. Lữ Thọ Hỉ bất động thanh sắc đánh giá phòng hắn một phen, cũng hiểu rõ tính tình chủ nhân căn phòng.
Hồ ly gỡ vài bầu rượu từ trên giá xuống, lắc lắc trước mặt hắn: “Hôm nay cho ngươi nếm thử miễn phí.”
Lữ Thọ Hỉ khó nén kinh ngạc thốt lên: “Chủ quán…..”
“Gọi ta là Túy Lạc.” Hồ ly ngắt lời hắn, tự rót cho mình và hắn một chén rượu.
“Túy huynh sao lại hào phóng với ta thế?”
“Chỉ là rượu thôi mà, thích thì uống thôi.” Nói xong, Túy Lạc lại rót cho hắn một chén nữa.
Không đến nửa canh giờ sau, trên bàn đã đầy vỏ bầu rượu. Túy Lạc ngà ngà say nhìn về phía kẻ đã ửng hồng cả mặt, nhếch môi cười đến là gian: “Mùi vị thế nào?”
“Đích thực là mỹ tửu nhân gian.” Lữ Thọ Hỉ dùng tay chống đầu, tựa hồ đã chuếnh choáng men say.
“Nếu ngươi lưu lại đây thêm vài ngày, ta sẽ cho ngươi nếm thử nhiều loại mỹ tửu hơn nữa….” Túy Lạc vươn người, ghé vào tai hắn nhẹ giọng nói.
Hắn lơ đễnh biểu lộ ánh mắt rất giống người kia, làm Túy Lạc không nhịn được muốn biết vẻ mặt này khi đặt dưới thân sẽ có biến hóa thế nào…
Bàn tay không an phận dò xét khuôn ngực hắn, hồ ly đang muốn tiến thêm bước nữa thì cửa phòng bật mở, ba người hai mặt nhìn nhau. Chưa kịp hỏi han gì, thì một cây quạt đã mạnh mẽ đâm về phía này, cơ hồ cùng lúc đó, hồ ly lùi ngay ra khỏi chỗ Lữ Thọ Hỉ!
Người đến là một thanh niên khá diễm lệ, thậm chí diễm lệ đến mức thoát tục không giống người,. Túy Lạc quét mắt qua bầu rượu bị cây quạt đạp tan, không nhịn được lại hoài nghi đối phương có thật là người trần mắt thịt hay không.
Lữ Thọ Hỉ vừa mới bị men rượu làm cho mê mang lập tức bật dậy, trợn tròn hai mắt: “Tô… Tô Ánh Tử……”
Người vừa mới tới hình như mới đích thực là Tô gia tam thiếu gia. Khuôn mặt tuy đẹp nhưng kết đầy băng sương, có thể khiến kẻ khác đông lạnh.
“Nếu ngươi muốn mua lại gian hàng này thì chỉ cần nói với ta một tiếng là được, cần gì lấy sắc dụ dỗ?” Rõ ràng là lời trêu ghẹo, mà vào tai người khác lại lạnh như băng, khiến người ta không khỏi chẳng rét mà run.
“Ta không có! Ta … ách…” khuôn mặt Lữ Thọ Hỉ dưới tác động của rượu vẫn còn ửng đỏ, lảo đảo tiến lên định giải thích một chút, nhưng vừa chạm được vào tay áo người kia, thì cơ thể đã bị đối phương ôm chặt, y hung hăng giữ lấy cằm hắn, lấp kín hai cánh môi hồng nhuận!
“Ô…!” Lữ Thọ Hỉ muốn đẩy y ra nhưng Tô Ánh Tử lại càng kìm chặt hơn.
“Ô ô…!” Chết tiệt, muốn để hắn nghẹn chết luôn sao! Lữ Thọ Hỉ thẹn quá hóa giận. rốt cục Tô Ánh Tử hết giận mới buông tha cho hắn, liếm liếm môi rồi liếc nhìn hắn một cái mới dịch chuyển sự chú ý sang Túy Lạc vẫn ngốc lăng đứng một bên: “Rượu nhưỡng không tồi, tiếc là với cái giá là thân thể người này thì một tửu *** nhỏ của ngươi vĩnh viễn không chạm được.”
Hồ ly mấp máy môi, đột nhiên cảm thấy mấy lời này rất quen.
Lữ Thọ Hỉ nhe răng trợn mắt lườm Tô Ánh Tử, Tô Ánh Tử thì bực mình trừng lại hắn. Mặc dù khí thế của Tô Ánh Tử chiếm thế thượng phong, nhưng bộ dáng không chịu khuất phục của Lữ Thọ Hỉ khiến Túy Lạc nghĩ hắn chẳng có vẻ gì là đang ở thế yếu cả.
Ồ, đây rõ ràng là tình thế khi mình ở chung với Cửu Cữu mà.
Nghĩ vậy, Túy Lạc không nhịn được mà nở một nụ cười tươi: “Ta và Lữ huynh chỉ đang đùa giỡn một chút thôi. Tô thiếu gia không cần tức giận.” Còn chưa nói hết lời thì đã có một đạo ánh mắt sắc lẻm bắn sang. Chậc, ngay cả ánh mắt cũng giống như vậy.
“Ta tự mình làm, ngươi hà cớ gì phải giận chó đánh mèo lên người khác.” Lữ Thọ Hỉ tức giận túm lấy ống tay áo Tô Ánh Tử, kéo y ra ngoài. Tô Ánh Tử vốn không định dễ dàng buông tha cho kẻ dám can đảm ăn đậu hủ kia như thế, nhưng nhìn đến bộ dáng người phía trước vì nụ hôn vừa nãy mà xấu hổ mặt đỏ bừng bừng, khiến nộ khí của y tiêu tan đi rất nhiều, cứ mặc kệ hắn lôi kéo y ra ngoài.
Lữ Thọ Hỉ vừa bước ra đến cửa, liền quay đầu lại nhìn Túy Lạc: “Người mà ngươi nhớ nhung dù có cố tìm kiếm kẻ tương tự cũng không thể nào giống hoàn toàn được. Sao phải khổ sở bắt bản thân di tình biệt luyến như vậy?”
Tiếu ý trên khuôn mặt Túy Lạc rớt hết xuống, sắc mặt thoáng chốc âm trầm, hừ lạnh một tiếng, hắn xoay người đưa lưng về phía Lũ Thọ Hỉ: “Nói vớ nói vẩn”.
“Người kia…. e rằng là một kẻ ở ngôi rất cao đi?”
“Hừ!”
“Nếu không cũng chẳng khiến một kẻ như ngươi canh cánh trong lòng nhưng lại chẳng đủ dũng khí đối mặt.” Thọ Hỉ lắc lắc bầu rượu trong tay mình: “Bầu rượu này ta xin nhận, không biết sau này còn có cơ hội nếm lại hương vị này không đây.”
“Ngươi là người do y sai tới?” Hồ ly tức giận xoay người, đập vào mắt là nụ cười thấu hiểu của đối phương.
“Đương nhiên không phải, thế nhưng người có thể khiến ngươi yêu thích lại khiến ngươi phiền não tất nhiên không thể nào là hạng phàm phu tục tử được.” Hai tròng mắt đảo lia lịa về phía sau hồ ly, lúc này, hồ ly mới phát hiện cái đuôi của mình không biết từ khi nào đã lộ ra ngoài.
…..Sớm biết mình uống say thì nên đi ngủ rồi mà!
Thảo nào tên gian thương này biết bị mình ăn đậu hủ rồi vẫn còn bất động thanh sắc! Đáng hận, loài người quả nhiên còn khó chơi hơn hồ ly!
Lữ Thọ Hỉ vì báo thù thành công mà cười thật đắc ý, nghênh ngang rời khỏi phòng, Không có tí dấu hiệu nào cho thấy hắn hoảng sợ khi nhìn thấy yêu quái cả.
Nói đến thủ đoạn, trên đời này có giống loài nào so được với con người, nhất là dân kinh thương đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]