Lúc Túy Lạc mặc quần áo, tự nhiên thấy một khối gì đó lành lạnh trượt từ ngực xuống đùi, hắn nhặt lên mới biết, đó là khối ngọc bội nhặt được từ trong phần mộ của Nhạn Vương. Chưa kịp suy nghĩ xem nên xử lý thế nào, thì ngọc bội đã bị đoạt mất.
“Chấp niệm rất mạnh, người nào cho ngươi vậy?” Cửu Cữu vuốt ve ngọc thạch ôn nhuận, nghiêng mặt nhìn hắn, hỏi.
“Tín vật đính ước.” Túy Lạc cười khẽ.
Nhưng Cửu Cữu lại chẳng thèm ăn dấm chua: “Thứ này ở đâu ra vậy?”
“Chẳng lẽ không thể là ai đó tặng ta sao?” Mị lực của hắn chẳng lẽ không có giá trị bằng một khối ngọc thạch?
“Trừ ta ra thì ngươi cũng chỉ biết nhận mỗi vật phẩm của Chu Thanh Tà, mà kẻ đó lại không có bất cứ tình cảm gì vời ngươi cả.” Hồ ly mặc dù biết đó là sự thật, nhưng cũng khó tránh khỏi xấu hổ cùng tức giận.
“Nếu như ngươi có chấp niệm mạnh như người này, sợ rằng trăm năm sau cũng là một mối phiền toái lớn.” Chẳng muốn tiếp tục quanh co cùng hắn, Cửu Cữu thẳng thắn cho hắn biết lai lịch của ngọc bội.
Mấu chốt địa mạch của Nhạn Vân cốc chính là mộ phần của Nhạn Vương, mà sau khi đạo tặc phá hoại mộ phần thì địa mạch cũng bị phá hoại ngay lập tức. Sở dĩ Phù Phương thành cách Nhạn Vân cốc không xa, nhưng lại là nơi yên bình nhất trong vòng mười dặm là vì dưới thành có phần mộ tiểu hoàng đế tiền triều. Cảm tình giữa Nhạn Vương cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-ho-bach-lang/2994784/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.