Chương trước
Chương sau
Lúc Túy Lạc mặc quần áo, tự nhiên thấy một khối gì đó lành lạnh trượt từ ngực xuống đùi, hắn nhặt lên mới biết, đó là khối ngọc bội nhặt được từ trong phần mộ của Nhạn Vương. Chưa kịp suy nghĩ xem nên xử lý thế nào, thì ngọc bội đã bị đoạt mất.



“Chấp niệm rất mạnh, người nào cho ngươi vậy?” Cửu Cữu vuốt ve ngọc thạch ôn nhuận, nghiêng mặt nhìn hắn, hỏi.

“Tín vật đính ước.” Túy Lạc cười khẽ.

Nhưng Cửu Cữu lại chẳng thèm ăn dấm chua: “Thứ này ở đâu ra vậy?”

“Chẳng lẽ không thể là ai đó tặng ta sao?” Mị lực của hắn chẳng lẽ không có giá trị bằng một khối ngọc thạch?

“Trừ ta ra thì ngươi cũng chỉ biết nhận mỗi vật phẩm của Chu Thanh Tà, mà kẻ đó lại không có bất cứ tình cảm gì vời ngươi cả.” Hồ ly mặc dù biết đó là sự thật, nhưng cũng khó tránh khỏi xấu hổ cùng tức giận.

“Nếu như ngươi có chấp niệm mạnh như người này, sợ rằng trăm năm sau cũng là một mối phiền toái lớn.” Chẳng muốn tiếp tục quanh co cùng hắn, Cửu Cữu thẳng thắn cho hắn biết lai lịch của ngọc bội.

Mấu chốt địa mạch của Nhạn Vân cốc chính là mộ phần của Nhạn Vương, mà sau khi đạo tặc phá hoại mộ phần thì địa mạch cũng bị phá hoại ngay lập tức. Sở dĩ  Phù Phương thành cách Nhạn Vân cốc không xa, nhưng lại là nơi yên bình nhất trong vòng mười dặm là vì dưới thành có phần mộ tiểu hoàng đế tiền triều. Cảm tình giữa Nhạn Vương cùng tiểu hoàng đế cũng chỉ có văn tự trên quan tài sơ lược thoáng qua.

“Sau khi chết vẫn nhớ mãi không quên tiểu hoàng đế kia, chỉ là chẳng biết phần tưởng niệm này tiểu hoàng đế có thể hiểu được bao nhiêu?” Túy Lạc nhớ tới gian mật thất chẳng hề xa hoa, cùng với ngôi mộ Nhạn Vương cô quạnh.

Cửu Cữu nghe xong nhăn mặt hỏi ngược lại: “Nếu lo lắng ya trở thành tại họa như Nhạn Vương, sao không táng hai ta cùng một chỗ? Không cần bia mộ, không cần quan tài, chỉ cần để hài cốt chôn cùng một nơi. Vài năm sau mặc dù không ai nhỡ kỹ đến ngươi, nhưng khi hài cốt hòa hợp thành một thể thì cần gì lưu lại dấu vết trên đời nữa?”

“Nói nhảm.” Túy Lạc phản bác cứng ngắc, rũ mái tóc dài xuống che khuất lỗ tai đang nóng lên bừng bừng của mình, hắn nhặt ngọc bội lên định rời đi.

“Muốn đi đâu?” Cửu Cữu có cảm giác chỉ khi đối mặt với Túy Lạc, y mới sợ đông sợ tây thế này.

“Đi tìm tiểu hoàng đế.” Đôi môi xinh cong lên đầy thách thức, Túy Lạc hất mái tóc ra đằng sau, hoàn toàn bất đồng với bộ dáng xấu hổ tức giận khi yêu cầu Cửu Cữu trên giường khi nãy, giọng nói lưu loát dứt khoát mang theo chút hăng hái.

Cửu Cữu dõi theo hắn, nhớ lại lần đầu tiên gặp mặt khi hắn, lúc đó hắn cúi người nhìn y, nở nụ cười cao ngạo.

“Đây là phần mộ của một vị đế vương, cơ quan bên trong muốn phá bỏ cũng không dễ dàng.” Y cũng không trực tiếp ngăn cản Túy Lạc.

Nhưng Túy Lạc lại cầm miếng ngọc bội lên, trầm giọng nói: “Mặc dù ta không thể nào hỗ trợ chuyện phong ấn, nhưng chắc cũng có thể giúp cho Nhạn Vương gặp gỡ tiểu hoàng đế của hắn một lần chứ? Huống chi…. tương tư đơn phương mấy trăm năm như vậy, Nhạn Vương có phần thật đáng thương.”

Tiểu hoàng đế này có lẽ đã luân hồi không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng hắn vẫn hy vọng Nhạn Vương vốn tuyệt vọng với nhân thế này khi được nhìn thấy người mình yêu có lẽ sẽ thêm yêu cuộc sống hơn.

“Đã như vậy thì ta cũng xuống với ngươi.” Cửu Cữu vừa nói vừa đứng dậy đi qua cầm lấy miếng ngọc bội.

“….Đợi đã, đây là chuyện của ta mà!” Hồ ly trừng to mắt kháng nghị.

“Nếu ngươi chết, ta sẽ chết cùng ngươi.” Y không thèm quan tâm đến Túy Lạc mà trực tiếp đi ra cửa.

Hồ ly cứng ngắc trừng mắt nhìn thân ảnh đi xa dần, không khỏi bực bội. Chính bởi vì thế hắn mới không muốn đi cùng với y.

Y là lang Vương, không nên vì một con hắc hồ mà bỏ rơi Vương vị của mình.

Nếu như thiện lương có thể là lý do đẩy một người từ trên cao xuống thì cảm tình có phải cũng sẽ trở thành hòn đá cản đường hay không?

Nếu đã là Vương thì không được có bất cứ do dự gì, cũng không được có bất cứ nhược điểm gì để cho người khác dễ dàng lật đổ. Cửu Cữu chết tiệt, chẳng lẽ ngươi không thể hiểu điều này sao?

Lúc Túy Lạc tức giận bước ra cửa phòng, cũng là lúc bên ngoài đã phủ đầy một tầng tuyết dày. Tuyết phủ trắng xóa vạn vật, sạch sẽ đến độ không có kẻ nào dám vấy bẩn.

Vừa mới đi ra ngoài sân, hắn đã thấy cách đó không xa có vài thân ảnh xuất hiện làm hắn dừng bước.

Trên nền đất phủ đầy tuyết trắng, vài quả bóng lông tròn màu trắng quét qua quét lại, trong đó có một quả nhìn quen quen.

Hồ ly vô tâm vô phế bật cười, mấy quả bóng lông trắng đều xấu hổ quay đầu lại lườm hắn –  kẻ dám hình dung bạch lang như quả bóng lông cũng chỉ có con hồ ly này mới dám mà thôi.

Túy Lạc đến bây giờ mới biết Cửu Cữu vì trừng phạt mấy tên dám mạo phạm hắn mà bắt bọn họ biến về nguyên hình, dùng thân phận bạch lang cao quí quét sạch mọi ngóc ngách trong viện. Trừng phạt như vậy đã tương đối khai ân, hồ ly biết là vì không muốn hắn tự trách mà Cửu Cữu mới làm như vậy.

Chỉ là lúc này, hồ ly đang cười đến độ cái đuôi cũng muốn lộ ra ngoài, thật sự rất xấu xa, chẳng xứng với hai chữ “thiện lương” tẹo nào.

—————–

Mộ phần của tiểu hoàng đế được giấu hết sức bí mật, thế nhưng đối với hồ ly là loài có linh tính cao thì không quá khó khăn. Không bao lâu sau, Túy Lạc đã tìm được thông đạo đến Vương phần, vừa mới định đi xuống, hắn đã bị Cửu Cữu kéo ra.

“Ngươi…” Chưa dứt câu, Cửu Cữu đã lách qua người hắn mà đi xuống thông đạo trước.

“….” Túy Lạc nhìn theo bóng lưng của y, khóe miệng hơi hơi co quắp.

Cửu Cữu còn chưa kịp vào trong, thì đã thấy một thân ảnh màu đen lướt qua đầu nhảy xuống trước mặt. Hắc hồ quay đầu lại nhìn y một cái, vừa giống như cười nhạo, vừa giống như khiêu khích, vẫy vẫy đuôi mấy cái rồi lại tiếp tục chạy vào bên trong.

Con hồ ly cao ngạo này sao có thể cam tâm tình nguyện bị bảo vệ được chứ? Cửu Cữu buồn cười, cũng đẩy nhanh cước bộ hơn.

Cơ quan trong Vương phần quả nhiên không phải trò đùa, kể cả hắc hồ tinh nhanh, cũng vài lần suýt thì mất mạng.

“Nếu như cả đời bị vây hãm ở đây thì nên ăn cái gì để sống đây nhỉ?” Hồ ly vừa mới tránh được thạch trận từ trên trời giáng xuống mà đùa vui, nhưng lời nói ra lại tựa di ngôn, bạch lang chỉ yên lặng lôi kéo hắn, vượt qua từng cơ quan phức tạp, lúc đến được mộ thất chủ, mới lạnh lùng nói một câu: “Muốn chết cũng phải do ta muốn ngươi chết.”

Hồ ly lần đầu tiên bị hù dọa đến toát đầy mồ hôi lạnh.

Mà cặp mắt màu vàng kim kia sau khi tự tiếu phi tiêu nhìn hắn một cái thì vọt lên phía trước.

Cuối cùng Túy Lạc cũng đặt được ngọc bội trước linh bài của hoàng đế. Hắn không có lá gan mở quan tài của tiểu hoàng đế như mở của Nhạn Vương à nha.

Không bao lâu sau, ngọc bội tựa như có linh khí tỏa ra quang mang màu lam, ám quang lưu động chiếu sáng linh bài.

Cảm giác gặp lại sau mấy trăm năm sẽ như thế nào đây nhỉ? Túy Lạc nhìn chằm chằm quang mang lưu động trong ngọc bội, thở dài một tiếng rồi xoay người rời khỏi mộ thất chủ.

Đa tạ!

Tựa hồ có người vừa mới nói ở phía sau.

Hắn quay đầu lại nhưng không thấy bất cứ thứ gì.

Lông mao Túy Lạc dựng đứng hết cả lên, cứng ngắc nói với không khí: “Chuyện nhỏ thôi, không cần cảm tạ, chỉ cần ngươi đừng ghi hận ta là tốt rồi.”

Cảm giác quỷ dị biến mất trong nháy mắt, quang mang của ngọc bội cũng đồng thời biến mất theo.

Đi ra khỏi Vương phần, Túy Lạc mới sửng sốt hồi lâu, ngẩng đầu nhìn Cửu Cữu: “Tiểu hoàng đế hẳn là đã chuyển thế rồi, vậy chúng ta để Nhạn vương đối mặt với một cỗ thi thể có phải là rất tàn nhẫn hay không?”

Nhưng Cửu Cữu lại nâng tay lên ấn đầu hắn xuống, thản nhiên trả lời: “Cố chấp chất chứa đã lâu nên không có cách nào chuyển thế. Nếu như người này thật sự thông minh, thì nên đi tìm chuyển thế của tiểu hoàng đế thì hơn.”

Hồ ly nháy mắt mấy cái, hắn hình như xem thường sự cố chấp của người này rồi.

Tâm tình mơ hồ có chút xúc động, hắn xấu hổ lảng sang chuyện khác: “Ngươi bây giờ nói nhiều hơn hồi xưa đấy nhỉ?”

Bỗng bạch lang trừng mắt lườm hắn, khiến hồ ly lông mao toàn thân dựng hết cả lên.

“Không nói ra để ngươi lại chạy mất lần nữa sao?” Y lạnh lùng nói ra sự thật. Hồ ly sửng sốt hồi lâu rồi cười khan nhìn ra hướng khác.

Trói buộc ngôn ngữ thực sự mạnh hơn so với hành động, hồ ly giảo hoạt một khi không bị ngôn ngữ bá đạo của y khắc chế thì làm sao có chuyện an phận như bây giờ được? Huống chi chút cảm tình này không nói ra, thì hồ ly vẫn sẽ một mực muốn trốn tránh không chịu nghiêm túc được.

Bất quá hồ ly chỉ vì một câu nói đơn giản mà dễ dàng đỏ mặt, cảm giác này cũng không tệ nha.

Cửu Cữu đương nhiên sẽ không thẳng thắn tiết lộ điều đó.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.