Hoàng Viết Lực và Thục Nhã Phương đi đến mọt góc của tòa nhà dạy học, chỗ này bình thường sẽ không có mấy người đi qua, rất thích hợp để làm nơi nói một số thứ người khác không cần thiết phải biết.
Thục Nhã Phương tay chân xoắn xuýt đứng trước mặt Hoàng Viết Lực, cô ta còn thậm chí không dám nhìn thẳng vào hắn. Đây cũng không biết là sợ hãi hay ngượng ngùng.
Hoàng Viết Lực dựa lưng vào tường, hắn rũ mắt không nói lời nào đợi chờ Thục Nhã Phương mở miệng. Hắn không muốn nhiều lời với loại người không ra gì này.
" Phải mua cái gì đây...? "
Hoàng Viết Lực mặt mày lạnh tanh không cảm xúc nhưng trong đầu đang vắt óc ra nghĩ. Hắn phải mua một cái gì đấy cho cậu, nếu không cậu sẽ không để ý hắn cả từ nay về sau luôn. Nghĩ đến thế hắn cảm thấy khó chịu một cách khó hiểu.
" Tôi... tôi không cố ý ép mọi người xa lánh cậu ta, là mọi người tự thấy tôi tránh xa cậu ta nên mới làm theo tôi. "
Cuối cùng Thục Nhã Phương cũng nói được một câu, cô ta đã sớm ngắt tay mình đến đỏ ửng rồi. Cô ta đang đứng trước mặt người cô ta thích, vậy mà lại là vì người khác. Thục Nhã Phương ngoài mặt căng thẳng nhưng trong thâm tâm liền thấy vô cùng tức giận.
Hoàng Viết Lực bị câu nói của Thục Nhã Phương lôi ra khỏi dòng suy nghĩ đang chảy loạn trong đầu hắn từ nãy tới giờ, hắn nhướng mày lạnh giọng hỏi:" Không cố ý sao? "
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-giay/2686010/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.