Ninh Đình Phúc sau đó lại sau một hồi đấu tranh tư tưởng thì cũng bắt đầu động đũa. Cái lồng sắt quen thuộc này chắc chắn vẫn là của tiệm kia, thêm cái logo ghi tên tiệm thì không thể lầm được nữa. Nhưng hôm nay thức ăn đã được đổi mới toàn bộ, mọi thứ đều rất hài hòa và ngon miệng.
Một bữa cơm ngon thường khiến con người ta cảm thấy vui vẻ. Ninh Đình Phúc cũng không ngoại lệ, tâm trạng cậu đã tốt lên không ít rồi.
Rất nhanh đã đến tự học buổi chiều, lần này Hoàng Viết Lực không biến mất nữa mà hắn quyết định sẽ ở lại lớp. Dù hắn sẽ chẳng hoàn thành bài tập... nhưng hắn vẫn muốn ở lại.
Hoàng Viết Lực ngồi bên cạnh, hắn đem di động ra chơi nhưng ánh mắt của hắn lại không hề an phận nhìn vào màn hình trò chơi mà cứ lia sang chỗ cậu. Chốc chốc lại nhìn một cái, giống như... lo lắng cậu sẽ ăn không ngon miệng vậy.
Ninh Đình Phúc rất nhanh đã ăn xong đồ ăn, tâm trạng cậu tốt hơn nên làm bài cũng thuận lợi hơn nhiều, tỉnh táo nên dễ tập trung hơn.
Ninh Đình Phúc đang làm đề toán, không hiểu sao đột nhiên cậu lại nghĩ tới. Hình như cậu đã ăn của hắn hai bữa cơm mà không trả tiền rồi.
Ninh Đình Phúc ngẫm nghĩ, lúc này cậu chợt nhớ ra là mình vẫn còn chưa cho hắn phương thức liên lạc của mình. Vậy là phương án dùng di động để hỏi chuyện đã thất bại.
Ninh Đình Phúc chuyển sang ý nghĩ viết thư, nghĩ là làm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hac-giay/2686000/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.